Cây rau của Thỏ út Mùa thu đã qua mùa đông đã tới. Thỏ mẹ dẫn các con ra vườn và bảo: |
Hai anh em Ngày xưa có hai anh em mồ côi cha mẹ. Người anh chăm chỉ lao động, còn người em lười nhác suốt ngày rong chơi.Một hôm, người anh nói với em: - Nếu chúng mình không chịu khó làm việc thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ đói khổ. Vì vậy, ngày mai mỗi người phải đi một nơi để kiếm việc làm, khi nào đời sống khá giả, ta sẽ quay về gặp nhau. Người em vâng lời. Sáng hôm sau, hai anh em lên đường. Đi được một quãng, người anh thấy một cánh đồng lúa đang chín rộ, anh liền xuống gặt giúp những người thợ gặt và được họ biếu một ít lúa. Anh mang lúa đổi lấy gạo làm lương ăn đường. Đi một quãng nữa, anh gặp cánh đồng bông trắng xóa, anh liền hái giúp. Hái xong anh dược tặng một ít bông. Anh đem bông đổi lấy quần áo để mặc. Đi tiếp một quãng nữa, người anh gặp một cụ già tóc trắng như cước, da đỏ như quả bồ quân. Cụ già nói: - Ta có ruộng bí ngô khô héo, ta muốn nhờ con chăm sóc nó ra hoa, đậu quả. Người anh nhận lời và chăm chỉ xách nước tưới cho ruộng bí ngô. Bí ngô dần dần tươi tốt trở lại, rồi ra hoa, đậu quả. Một hôm, anh đang xách nước tưới cho bí ngô thì cụ già tới và nói: - Con đã vất vả cứu sống và chăm sóc ruộng bí ngô. Để trả công con, ta tặng con một quả bí to nhất. Nói xong cụ già biến mất. Người anh ngạc nhiên và lấy dao bổ quả bí ra xem thì thấy trong ruột bí ngô toàn vàng là vàng. Biết đã được tiên thưởng cho mình, người anh thu nhặt số vàng rồi trở về nhà. Còn người em từ lúc ra đi cũng đã gặp đồng lúa, ruộng bông đang chín rộ, gặp cụ già có ruộng bí ngô đang chết khát và mọi người nhờ giúp đỡ. Nhưng người em đều từ chối, vì vậy ai cũng chê người em là “đồ lười biếng”. Người em chẳng chịu làm việc gì nên bị đói khát, rách rưới, phải đến xin cụ già một quả bí ngô ăn tạm. Cụ già cho người em một quả bí ngô xấu xí nhất, khi bổ ra thì trong ruột toàn là đất. Người em xấu hổ không dám về nhà gặp anh nữa. Chờ mãi không thấy em về, người anh đi tìm và đưa em về nhà, cho em ăn uống. Sau đó, người em kể cho anh nghe việc mình không chịu gặt lúa, hái bông, không chăm sóc ruộng bí ngô. Nghe xong người anh bảo: - Tại em lười biếng không chịu làm việc nên suýt nữa bị chết đói đấy! Từ đó người em chăm chỉ lao động, hai anh em sống với nhau rất hạnh phúc và sung sướng. (Phỏng theo truyện cổ Việt Nam) |
Ba anh em Một ông cụ có một ngôi nhà nhỏ và ba con trai. Cụ muốn cho các con học nghề bèn bảo các con:- Các con mỗi người hãy học lấy một nghề. Sau này, ai tài giỏi nhất cha sẽ cho ngôi nhà này. Ba người con vâng lời. Họ chia tay nhau, mỗi người đi một ngã. Anh con cả học nghề thợ cạo. Anh khéo léo lắm nên thường được vua mời vào cung để phục vụ nhà vua. Anh thứ hai học nghề đóng móng ngựa, anh cũng khéo léo lắm nên thường được đóng móng ngựa cho các vị đại thần. Người em út học múa kiếm rất thành thạo. Đúng ngày đã hẹn trước, ba anh em về họp ở nhà cha. Bà con làng xóm rủ nhau đến chơi. Ba anh em chưa biết trổ tài bằng cách nào thì bỗng thấy một con thỏ chạy ngang. Người anh cả vội vàng rút dao cạo và hộp xà phòng đuổi theo, cạo sạch bộ ria thỏ mà thỏ không hề bị xây xát mép. Mọi người đều trầm trồ tán thưởng. Bỗng một cỗ xe bốn ngựa chạy qua. Anh thứ hai liền phóng theo, thay lại các bộ móng tươm tất, trong khi cỗ xe vẫn chạy như bay. Mọi người ai cũng phục tài. Lúc đó trời bắt đầu mưa. Người con út rút kiếm ra sân múa. Mưa càng to anh múa kiếm càng nhanh. Lúc trời tạnh, người anh vẫn khô ráo, không bị dính một giọt nước. Mọi người đều đồng ý thưởng ngôi nhà cho anh. Nhưng ba anh em thương yêu nhau lắm. Họ vẫn chung sống cùng nhau trong một nhà. Họ làm ăn khéo léo lại tốt bụng, thật thà nên rất đông khách hàng và học trò. Họ sống bên nhau vui vẻ hòa thuận suốt đời. (Phỏng theo truyện cổ Grim) đang chín rộ, gặp cụ già có ruộng bí ngô đang chết khát và mọi người nhờ giúp đỡ. Nhưng người em đều từ chối, vì vậy ai cũng chê người em là “đồ lười biếng”. Người em chẳng chịu làm việc gì nên bị đói khát, rách rưới, phải đến xin cụ già một quả bí ngô ăn tạm. Cụ già cho người em một quả bí ngô xấu xí nhất, khi bổ ra thì trong ruột toàn là đất. Người em xấu hổ không dám về nhà gặp anh nữa. Chờ mãi không thấy em về, người anh đi tìm và đưa em về nhà, cho em ăn uống. Sau đó, người em kể cho anh nghe việc mình không chịu gặt lúa, hái bông, không chăm sóc ruộng bí ngô. Nghe xong người anh bảo: - Tại em lười biếng không chịu làm việc nên suýt nữa bị chết đói đấy! Từ đó người em chăm chỉ lao động, hai anh em sống với nhau rất hạnh phúc và sung sướng. (Phỏng theo truyện cổ Việt Nam) |
We have 23 guests and no members online