thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 02: Động vật (P2)

Ai biết ăn dè

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn. Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là….ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con muời hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ đoạt giải thưởng.
Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày
Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 ngày,
Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngày đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc.
Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác
Khướu có giọng hót vang xa thông báo:
- Vô địch ăn dè là …Nh…í…m!
Tất cả đều hoan hô Nhím
Đúng lúc ấy, Sóc bước ra nói:
- Thưa ban giám khảo, cháu còn ai hạt đâu nữa chưa ăn.
Bác Khướu hỏi:
-Hai hạt đâu ấy đâu?
Sóc thưa:
- Xin Ban gíam khảo đi cùng cháu.
Nói rồi, Sóc dần cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục:
- Hai hạt đậu của cháu đâu?
Sóc liền trỏ vào hai cây đâu nhỏ Đã có lá, có ngọn, đáp:
- Thưa bác, đây ạ! Cháu đã trồng đúng 20 hôm.
Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ:
- Giỏi quá! Sóc mới là nhất!
Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đâu nữa…
(Cẩm Bích sưu tầm)

Cá Diếc con

Đàn cá diếc mới lớn đang tung tăng bơi lội, nô đùa trong hồ nước. Nhìn cái gì, Diếc con cũng thấy lạ. Bỗng có Bác Rùa từ đâu bơi tới.
Diếc con tròn mắt nhìn. Lạ quá, cùng ở dưới nước mà bác ấy không giống họ hàng nhà cá: Cái đầu thò ra, thụt vào. Cái đuôi ngắn ngun ngủn. cái “nhà” trên lưng thật nặng nề. Lịa còn bốn cái câhn thô kệch nữa chứ!
Diếc con lại thấy từ bác cá Chép, cá Mè, cá Chuối đến chú Rô, Mương…Khi gặp bác Rùa đều chào rất lễ phép, kính trọng.
Diếc con chê bác Rùa xấu xí. Diết mẹ biết vậy liền kể:
- Bác Rùa cao tuổi nhất, hiểu biết nhất vùng hồ này. Ngờ có bốn chân, bác hồ lên được bờ, biết nhiếu cảnh, nhiều chuyện trên cạn. Bác rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.
Buổi chiều kia, Diếc con bơi lửng lơ sát mặt nước, say sưa ngắm lão chim có bộ lông xanh biếc, tuyệt đẹp! Lão bay đứng lại như treo trên không trung, thật tài!
lão chim rơi tõm xuống nước, rồi lại bay lên ngay. Diếc nghĩ lão chim cũng nghịch nước! Thoắt cái lão đứng như treo trên đầu Diếc con, nhìn Diếc chăm chú.
Bỗng lão chim lão chim lao vút xuống đầu Diếc, cùng lúc luồng nước mạnh mang một bóng đen to lớn ào tới, nhấn Diếc con chìm sâu xuống. Diếc con được bác Rùa cứu thoát khỏi lão Bói cá.
Biết chuyện, Diếc mẹ dẫn con đến cảm ơn bác Rùa . Thì ra, chính cái “nhà” nặng nề trên lưng bác Rùa đã che chắn, cứu Diếc con thoát khỏi mỏ lão Bói cá độc ác.
Diếc con rất nhớ ơn bác rùa. Mỗi lần gặp bác Rùa, Diếc lễ phép chào:
- Cháu chào bác Rùa ạ!
(Nguyễn Đình Quảng)

Cá Cầu Vồng

Trứơc kia, cá Cầu Vồng là con cá đẹp nhất trong biển cả. Vì luôn nghĩ rằng mình đẹp nên cá Cầu Vồng rất kiêu căng và không chơi với những con cá khác.
Có một lần, cá Xanh nhỏ đến hỏi con cá Cầu Vồng một cái vẩy lóng lánh. Cá Cầu Vồng chỉ cười lớn và nói:
- Không bao giờ!
Từ đó, tất cả cá dần dần dần rời xa, Không chuyện trò và chơi với cá Cầu Vồng nữa. Cá Cầu Vồng rất buồn nên đi hỏi Cua:
- Anh Cua ơi, tại sao không ai thích tôi vậy?
Cua trả lời:
- Cô đi hỏi bác Tôm Hùm đi. Bác ấy thông minh lắm.
Cá Cầu Vồng tìm đến bác Tôm Hùm và hỏi:
- Bác Tôm Hùm ơi, tại sao không ai thích tôi vậy?
Bác Tôm Hùm chậm rãi trả lời:
 - Hãy chia cho các bạn những cái vẩy của cháu. Cháu sẽ không được đẹp như trước nhưng cháu sẽ có rất nhiều bạn.
Cá Cầu Vồng đáp lại thật nhanh:
- Cháu không thể làm như vậy!
Đột nhiên Cá Xanh Nhỏ mon men bơi tới và hỏi:
- Cá Cầu Vồng ơi! Cho tôi xin một cái vẩy. Cá Xanh Nhỏ vui quá, bơi vòng quanh cá Cầu Vồng. Thấy vậy cá Cầu Vồng cũng vui theo và cả hai cùng bơi vòng quanh bác Tôm Hùm.
Nghe tin. tất cả cá trong biển sắp hàng để xin vẩy của cá Cầu Vồng. Cá Cầu Vồng cho dần dần những cái vẩy xinh đẹp của mình. Cuối cùng, Cá Cầu Vồng chỉ còn một cái vẩy. Như lời bác Tôm Hùm nói, cá Cầu Vồng không còn đẹp như trước nữa. Bây giờ cá Cầu Vồng có rất nhiều bạn và là con cá vui nhất trong biển cả.
(Phỏng dịch, Cẩm Bích sưu tầm)

Cá Cầu Vồng can đảm

Xa tít ngoài đại dương, có môt đàn cá tụ tập bên nhau. Đó là giống cá đặc biệt, mỗi con đều có những cái vây long lánh. Kể từ khi cá Cầu Vồng phân phát lớp vây đẹp của mình cho đàn cá chung quanh, thì tất cả trở thành bạn thân, làm gì cũng có nhau. Chúng bơi chung, chơi chung, ăn chung và khi ngỉ ngơi, chúng cũng quây quần bên nhau.
Đàn cá sống êm đềm bên nhau, không thèm để ý đến những giống cá khác. Một hôm, giữa lúc chúng đang chơi trò chơi đuổi bắt, bỗng có chú cá nhỏ đuôi vằn bơi lạc tới, cả bầy nhìn chú với những ánh mắt xa lạ!
Chú cá đuôi vằn lên tiếng nói:
- Các bạn cho tôi chơi chung với, được không?
Một con trong bầy đáp lại ngay:
 - Chúng tôi đang chơi trò đuổi bắt. Đứa nào bị chộp vào váy là thua. Anh không có váy như tụi tôi, làm sao chơi được!
Chú cá đuôi vằn hỏi thêm:
- Phải có vẩy đặc biệt mới chơi được hay sao?
 - Dĩ nhiên rồi! – một chú cá trong bầy trả lời – Thôi, tụi mình chơi tiếp đi. Đừng để ý đến nó nữa.
Nói xong cả bầy quay về với trò chơi dang dở.
Nhưng cá Cầu Vồng lấy làm áy náy lắm. Vì không muốn mất lòng bầy cá bạn nên Cầu Vồng không dám lên tiếng nói giúp chú cá đuôi vằn kia. Cá Cầu Vồng từ từ bơi ra nhập bọn cùng nhóm bạn cá, nhưng trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chú cá mỏ đuôi vằn một mình bơi quanh ghềnh đá. Buồn rầu nhìn đàn cá chơi đùa với nhau. Cuộc chơi vui quá, lũ cá lao vùn vụt, ngụp lặn đuổi bắt nhau dưới làn nước Trong khi đó cá Cầu Vồng nhớ lại cái cảm giác cô đơn hồi trước mà chính nó đã trải qua. Ngày ấy tất cả mọi con cá khác đều không chơi với nó không san sẻ cho ai lớp vẩy rực rỡ của mình. Bây giờ thì ai cũng thích rủ cá Cầu Vồng cùng chơi vì nó đã chia vẩy đẹp của mình cho các con cá khác.
Mải chơi nên chẳng đứa nào biết rằng có sự nguy hiểm đang sắp xảy ra quanh ghềnh đá…
Một con cá mập bất chợt như mũi tên phóng vụt tới giữa bầy cá nhỏ. Lũ cá hỏang hốt chạy tứ phía, tìm chỗ ẩn núp.
May quá, chúng tìm được chỗ trốn an toàn sau khe đá. Con cá nập lớn quá chui qua không lọt.
Nhưng riêng chú cá đuôi vằn thì lội vào không kịp. Cá Cầu Vồng nhìn ra, vô cùng lo sợ.
Con cá nhỏ bên cạnh hỏi;
- Chuyện gì vậy?
Cá Cầu Vồng đáp:
- Chú cá đuôi vằn còn kẹt ngoài kia. Chỉ còn mình nó! Tụi mình phải nhanh lên giúp nó, không thôi nguy mất!
Vừa nói dứt lời, cá Cầu Vồng bơi ra và gọi bạn bè:
- Các bạn theo tôi mau!
Cả bầy cá lo sợ, nhưng chúng biết việc phải làm. Chúng cùng nhau bơi theo cá Cầu Vồng và chẳng bao lâu chúng trông thấy chú cá đuôi vằn nhỏ bé đang lội vùng vậy trườc cái miện hãi hùng của cá mập. Cá Cầu Vồng thấy chú cá đuôi vằn sắp kiệt sức mất rồi!
 - Mau lên! Xông vào cứu nó!
Cá Cầu Vồng hô lớn. Thế là tất cả đàn cá nhất loạt lao về phía cá mập. Cá mập lúng túng, quay bên này, quẹo bên kia, chộp bên phải, đớp bên trái, cho đến khi mắt hoa cả lên!
Nhờ vậy, cá Cầu Vồng lặng lẽ đưa được chú cá đuôi vằn thoát ra chỗ an toàn. Chú cá đuôi vằn nhỏ nói:
 - Anh thật là can đảm! cám ơn anh đã cứu tôi!
Rồi cả bầy nhìn theo con cá mập mệt mỏi bơi đi chỗ khác.
 Khi tất cả đàn cá đã an toàn trở về ghềnh đá, chúng cùng nhau đón mừng chú cá đuôi vằn nhập bọn. Cá Cầu Vồng bảo:
- Ở lại đây chơi với tụi tôi nhé!
Cá đuôi vằn hỏi:

 - Tôi không có vảy như các bạn, làm sao chơi được?
Một con cá nói:
 - Bạn không có vảy như chúng tôi, nhưng bạn có vi giống chúng tôi. Vậy thì mình đổi trò chơi. Thay vì đụng vào vảy thì đứa nào bị đụng vào vi là thua!
Cả bầy reo hò đồng ý và lao ra chơi đùa giữa dòng nước trong xanh.
(Phỏng dịch, Cẩm Bích sưu tầm)

Cao và Thấp

Một sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào công viên chơi. Dê thì thấp bé, Lạc Đà thì cao lêu nghêu. Dê nói:
- Thấp là tốt nhất.
- Còn Lạc Đà lại cho rằng “Cao vẫn tốt nhất”, rồi sinh ra cãi nhau ầm ỹ.
Cả hai đã đến công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuê
Cành là vườn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ăn ngon miệng, còn Dê thì chịu… nhịn, nhìn Lạc Đà ăn mà thèm.
Lạc Đà đắc chí cười khì:
- Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ?
Cả hai định vào công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dê chui vào dễ dàng gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn không vào được.
Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà:
- Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào? Tôi nói cấm có sai.
Lạc Đà lắc đầu Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử, bác Trâu hiền từ nói:
- Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu.
Lạc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trâu, Thấy mình không đúng, Bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa mình.
(Lương Thiện Nhân)

Chiếc áo mùa xuân

Vào những ngày mùa đông lạnh cóng, tuyết rơi trắng xóa, cả Thỏ mẹ và Thỏ con
Đều khóac trên mình bộ áo da trắng tinh.
Sang xuân, chú Thỏ con vẫn mặc chiếc áo da trắng. trong rừng, cô Gà Gô đã thay một bộ áo hoa rất đẹp bởi mùa xuân, cánh đồng đầy ắp hoa đò lá xanh, còn vào mùa đông, tuyết phủ trắng thì phải mặc áo trắng, như thế sẽ dễ ẩn nấp hơn!
Đến bên hồ, một anh bạn Nhái Bén vừa mới thức dậy, toàn thân tỏa ánh xanh như cây cỏ. Ngay cả những anh Châu Chấu cũng hay áo mùa xuân mới: Anh thích nhảy trên bãi cỏ thì mặc áo xanh, còn anh thích nhảy trên bãi đất lại mặc áo nâu. Nhìn thấy Thỏ con. Châu Chấu cười giễu:
 - Ha ha! Mùa xuân mà vẫn mặc áo da trắng cơ à? Đúng là đồ Thỏ ngốc nghéch!
Thỏ con xấu hổ quá, chạy thẳng một mạch về nhà, nằng nặc đòi mẹ phải thay quần áo cho, Thỏ mẹ cười và nói:
- Con thử soi gương xem nào.
Và thật kỳ lạ khi trong gương, chú thấy mình đã mọc rất nhiều lông màu xám. Thỏ sung sướng reo lên:
- A! thấy rồi, con đã mặc quần áo mùa xuân mẹ ạ!
Mấy ngày sau, hai mẹ con nhà Thỏ đã thay hết lông và mặc bộ quần áo mùa xuân mới.

(Phương Anh)
2449643
Truy cập trong tuần:
9276

We have 28 guests and no members online