thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 03: Phương tiện và luật lệ giao thông

Một phen sợ hãi

Ở một nông trường nọ có rất nhiều các chú Xe Ủi. Nhỏ nhất trong số đó là một chú Xe Ủi màu xanh. Chú mới đến trang trại chưa lâu nên rất muốn làm quen và giúp đỡ mọi người.
Một hôm, chú đi qua một đống đất to, chú cố sức để ủi đống đất nhưng đất to và nặng quá nên chú không thể làm gì nổi.
Vừa lúc đó có một bác Xe Ủi to đi tới, bác nói: “Cháu hãy lùi ra một bên để bác làm cho, cháu nhỏ nên không đủ sức làm đâu”.
Nghe vậy Xe Ủi xanh liền đứng lùi ra để bác Xe Ủi to tiến tới. Bác Xe Ủi to dễ dàng xúc đống đất đỗ đi chỗ khác.
Chú Xe Ủi xanh buồn quá vì mãi mà chưa làm được việc gì để giúp đỡ moị người. Chú quyết định đi theo bác Xe Ủi to.
Xe Ủi to và Xe Ủi nhỏ vừa đi vừa hát rất vui vẻ. Bỗng chú nhìn thấy một vườn cam chín vàng, có rất nhiều quả và thật là thơm.
Nhiều quả cam chín đã rụng xuống đất, bác Xe Ủi to tiến tới để xúc chỗ quả rụng nhưng vì bác to quá nên không thể xúc nổi những quả cam nhỏ.
Bác liền nói: “Xe Ủi nhỏ ơi! Cháu hãy thử xúc xem sao có thể cháu sẽ làm được đó”. Chú Xe Ủi màu xanh liền tiến tới, nhẹ nhàng xúc từng quả, từng quả một. “Ôi, thật là tuyệt vời, cuối cùng cháu đã làm được việc có ích rồi”. Chú Xe Ủi reo lên vui sướng.
(Lương Thị Bình)

Vì sao Thỏ cụt đuôi

Thỏ và Nhím là đôi bạn rất thân. Thỏ vốn thông minh nhưng nghịch ngợm hay leo trèo nhảy nhót khắp nơi. Nhím hiền lành, chịu khó, tính tình cẩn thận, chắc chắn.
Một hôm Thỏ rủ Nhím ra ven rừng chơi. Cạnh rừng có một con đường đất đỏ chạy qua, bên kia là bãi cỏ rộng nhiều hoa thơm, bướm lượn, trông thật thích mắt.
Thỏ nói với Nhím: “Chúng mình chạy nhanh qua đường, sang bên kia tha hồ mà hái hoa, bắt bướm."
Vốn tính cẩn thận Nhím nói: “Bên kia đường là bãi cỏ trống vắng, trên đường lại có ô tô chạy chúng mình đứng ngắm hoa cũng được."
Thỏ nghĩ: “Bãi cỏ rộng thế tha hồ mà chạy nhảy, nếu có gì nguy hiểm thì mình chạy nhanh là được.
Nghĩ rồi, Thỏ chạy băng qua đường. Vừa lúc ấy có một chiếc ô tô chạy đến. Thấy Thỏ, ôtô vội phanh thắng két một cái, chú Thỏ bé nhỏ chui tọt vào gầm xe, chiếc đuôi xinh đẹp của nó đã bị xe đè lên đứt rời ra.
Thấy Thỏ bị nạn, Nhím vội chạy ra đỡ Thỏ vào lề đường. Bị mất đuôi, Thỏ đau đớn, nó ân hận vì đã không nghe lời Nhím, chiếc đuôi của Thỏ còn lại một đọan ngắn ngủi trông thật xấu xí.
Nhím động viên Thỏ: “Từ nay chúng mình cùng phải cẩn thận hơn khi sang đường, phải nhìn sang trái, sang phải, không có xe đến gần mới được qua đường”. Thỏ bẽn lẽn: “Tớ đồng ý”.
(Sưu tầm)

Qua Đường

Vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp, những tia nắng hồng nhảy nhót trên những cành cây đầy lộc xanh mơm mởm. Hai chị em mai và An xin phép mẹ đi chơi loanh quanh trong phố. Mẹ đồng ý và dặn: “Nhớ đừng đi chơi xa các con nhé!”. Mai và An vâng dạ rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà. Ra đường được ngắm trời, ngắm đất và thở không khí trong lành, hai chị em cười nói ríu rít.
- Em xem kìa, trên cành cây hoa sữa có một con chim xinh đang nhảy nhót bắt sâu hay không kìa! Nó là chú sâu rất có ích em ạ.
- Chị Mai ơi! Cửa hàng kia có Hécman khổng lồ đẹp quá, chị em mình sang xem đi!
Bé An rất thích người máy Hécman nên kéo chị ào sang đường, chẳng chú ý gì cả.
Kít, kít…tiếng một loại xe phanh gấp nghe rợn cả người. Hai chị em nhìn lên, một đòan xe dừng hết cả lại.
 - Này, hai cháu kia, các cháu không nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ đang bật mà dám sang đường, nguy hiểm quá.
Chú cảnh sát giao thông chạy đến dắt hai chị em quay lại. Chú chỉ đèn hiệu và ôn tồn giải thích: “Các cháu có nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ kia không? Khi nào đèn đỏ tắt, đèn xanh bật lên các cháu mới được qua đường nghe chưa nào!.
Hai chị em Mai và an toát mồ hơi nhìn nhau. Mai bẽn lẽn nói: “Xin lỗi chú, lần sau sang đường chúng cháu nhớ tín hiệu đèn mà ạ!”.
Chú cảnh sát giao thông dặn tiếp “ Các chú khi qua đường phải có người lớn dắt, không thì rất dễ xảy ra tai nạn”.
Từ hôm đó hai chị em Mai và An nhớ mãi “đèn đỏ dừng lại, đèn xanh mới được đi, khi đi qua đường phải có người lớn dắt”.

Những tấm biển biết nói

Những chiếc ô tô đang lao vút trên đường. Nhưng kia, chúng bỗng phanh kít lại; hoặc đi chầm chậm một cách “hiền từ”. Vì sao vậy nhỉ? “phép màu” nào đã khiến những chiếc xe đang “hung hăng” kia thay đổi bất ngờ như thế? Xin “bật mí” cùng các bạn nhỏ: “phép màu”, đó chính là các cột đèn và bảng hiệu giao thông trên đường phố đấy. Tuy chúng chẳng biết nói, nhưng cứ nhìn thấy chúng thôi, các chú lái xe phải răm rắp “nghe lới”. Người lớn gọi chúng là luật lệ giao thông đấy các em ạ.
    Hồi xưa, khi các loại xe thô sơ mới xuất hiện, ở nước Anh đã ra đời luật giao thông đầu tiên: Khi ô tô đi trên đường, phải có một ngưới cầm cờ chạy trước mũi xe để thông báo cho mọi người, nhằm tránh nguy hiểm. Chắc các bạn đọc tí hon ngạc nhiên lắm nhỉ, vì ôtô chạy nhanh thế, làm sao mà người chạy trước xe được? nhưng hóa ra ôtô thời ấy đi rất chậm, chậm hơn cả đi xe đạp ngày nay.
    Thời gian trôi đi, ôtô xuất hiện ngày càng nhiều, gây ra không ít phiền phức cho nhau và cho người đi bộ. Để tránh những điều trên, tại những đoạn đường cần thận trọng, người ta treo những tấm biển có ghi các dòng chữ: “Cẩn thận! Đọan đường khó đi!. “Đây là lối cho người đi bộ”…
    Nhưng rồi đến lúc, ôtô không chỉ đi lại trong phạm vi một nước. Chúng đi từ nước này sang nước khác. LÀm sao bây giờ, nếu những người lái xe không biết tiếng của những nước họ sẽ đến? Thế là một số “hà thông thái” bèn họp nhau lại và cùng suy nghĩ ra những lí hiệu đi đường. Thời gian đầu, họ chỉ nghĩ ra có 4 kí hiệu thôi.
1. Đường uốn khúc
2. Đường gồ ghề
3.  Đường có tàu hỏa chạy qua
4.  Ngã tư
Đến nay, các kí hiệu giao thông ngày càng nhiều. các chú lái xe muốn được cấp bằng, phải học thuộc “làu làu” tất cả các kí hiệu rắc rối đó. Vì vậy, nhựng tấm biển hiệu giao thông lúc nào cũng như biết nói, nhắc cho các chú lái xe không gây nguy hiểm trên đường.
Lúc đầu, đèn giao thông “Xanh, vàng, đỏ” cũng chưa có. Mãi về sau này, “phát minh” tuyệt vời đó ra đời, như bây giờ các em thấy chúng “trấn giữ” ở các ngã tư, ngã năm đường phố đấy. Hẹn một dịp khác, chúng mình lại trò truyện về cây đèn giao thông thú vị đó nhé.
(Nguyễn Đức)

Bê mẹ và Bê con

Sau những ngày trời liên tiếp đổ mưa, sáng nay nắng ấm, mọi cảnh vật như tươi tỉnh, những đám cỏ non vươn lên xanh mơn mởn. Ba mẹ con chị Bê nhanh chân bước ra khỏi nhà. Như thường lệ, Bê mẹ dắt hai con ra phái cuối làng, ơi đây là một vùng đất trồng cỏ có đường sắt chạy ngang giữa hai làng.
Hai chú bê con chạy nhảy quanh mẹ một lúc lâu, chúng cảm thấy đói, cả hai xin mẹ đi tìm cỏ non để ăn. Bê mẹ dặn:
- Các con tìm cỏ quanh đây, không được băng qua dường sắt nguy hiểm lắm đấy!
Cả hai hớn hở chạy đi tìm cỏ non. Nhìn những đám cỏ xanh mơn mởn, cả hai cùng mải mê ăn, vượt lên gần đường sắt, quên cả lời mẹ dặn.
Mải mê gặm cỏ, một lúc sau, Bê mẹ nhìn quanh quẩn không thấy hai con đâu, liền gọi to mấy tiếng: “Be…be!” nhưng chẳng thấy hai con trả lời. Bê mẹ vội vã đi tìm con. Bỗng từ đằng xa, Bê mẹ nhìn thấy hai con đang đến gần đường sắt, Bê mẹ vội chạy đến, gọi hai con dừng.
Vừa lúc đó, đòan tàu vừa tiến đến cùng với tiếng còi tàu làm hai chú Bê con giật bắn cả người.
Nguy hiểm đã qua, ba mẹ con ôm nhau mừng rỡ. Nhìn thấy mồ hôi ướt đầm của mẹ, hai chú Bê con vô cùng hối hận và xin lỗi mẹ.
- Thưa mẹ, chúng con xin lỗi mẹ, từ nay về sau chúng con sẽ vâng lời mẹ không đến gần đường sắt nữa!. Bê con lí nhí nói.
Hai con biết nhận lỗi là tốt, các con phải biết vâng lời mẹ, không nên gặm cỏ hoặc chơi gần đường sắt rất nguy hiểm – Bê mẹ căn dặn bê con.
- Hai chú Bê con đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn mẹ, cuối cùng không ai bảo ai, cả hai cùng nhìn xuống con đường ray dài thăm thẳm.
(Trần Thị Khánh Dung) 

Thỏ con đi học

Mấy hôm nay, cả nhà Thỏ bận rộn đào xới khu vườn xung quanh nhà để trồng lại cà rốt dự trữ cho mùa đông sắp tới. thấy bố mẹ bận rộn, Thỏ con xin phép mẹ được đi học một mình để bố mẹ không phải đưa đón. Bố mẹ Thỏ đồng ý. Thỏ mẹ dặn: “Khi đi học con đi cẩn thận, đi bên lề đường bên phải, đến ngã tư con rẽ phải đến nơi có vạch sơn trắng trước cổng trường con mới sang đường, vì đó là nơi dành cho người đi bộ”.
Thỏ con vâng lời mẹ và ra đi. Nó phấn khởi vì đây là lần đầu tiên trong đời Thỏ con được đi học một mình.
Đi được một đoạn, Thỏ con gặp Chó con cũng đi học, trên tay Chó con ôm một quả bóng to. Chó con rủ: “Chúng mình cùng lăn bóng đến trường”. Thỏ con lắc đầu: “Tớ không chơi bóng trên đường, rất nguy hiểm.
Chó con bĩu môi: “Sợ gì! Cậu không chơi tí tớ chơi một mình vậy. Nói xong, Chó con thả bóng xuống và lấy chân đá bóng đi trên lề đường. Chó con vừa chạy theo bóng vừa cười thích thú, được một đọan bóng đi chệch hướng lăn xuống lòng đường, chó con thấy vậy lao ngay xuống lòng đường để bắt bóng, Chó con chạy nhanh quá không để ý gì đến người đi xe đạp, nó bị va phải người đi xe, may mà bác lái xe phanh lại kịp, Chó con chỉ bị té xuống và trầy đầu gối. Mọi người xúm lại, một người kêu lên: “Tại sao lại dại dột chơi bóng ở ngoài đường chứ, may mà va phải xe đạp chứ va phải xe to thì mất mạng rồi!”.
Bác đi xe đạp lau chỗ xước và đầu gối cho Chó con. Thỏ con đến bên bác đi xe cảm ơn bác. Bác dặn cả hai đi trên lề đường và không chơi nữa.
Thỏ con và Chó con cùng đến trường, cả hai đi bên lề đường và im lặng nghĩ đến lời mẹ dặn trước ki đi.
Hai bạn đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường điểm vào học. Thỏ con, Chó con cùng xếp hàng vào lớp. Hôm nay, cô dạy an toàn giao thông -  Bài: Không đùa giỡn thả diều, chơi bóng ở lòng, lề đường?”. Thỏ con trả lời: “Thưa cô vì như vậy rất nguy hiểm, gây tai nạn cho mình và cho người khác. Cô giáo khen Thỏ con giỏi.
Giờ ra chơi, Chó con đến gần Thỏ con và nói: “Tớ xin học ở cậu. Từ nay tớ sẽ không bao giờ đùa giỡn, chơi bóng ở lòng lề đường nữa mà chỉ chơi ở sân trường thôi. Bây giờ chúng ta cùng chơi bóng đi”. Thỏ con cùng chơi bóng trong sân rất vui vẻ.
Đỗ Thị Ngọc Anh (Bến Tre)

2449594
Truy cập trong tuần:
9227

We have 29 guests and no members online