thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 10: Bản thân

Đôi tai xấu xí

Nhà Thỏ Nâu ở giữa làng, cách khá xa cánh đồng bắp cải, nơi các bạn thỏ hay tới để chơi đàu. Thỏ Nâu rất ít khi tới đó. Lý do không phải vì ở nhà xa, cũng không phải chân Thỏ Nâu bị đau. Thỏ Nâu không đến chỉ vì ngượng với các bạn về đôi tai vừa to vừa dài của mình. Các bạn thường trêu đôi tai Thỏ Nâu trông giống như hai cái lá bắp cải vậy.
Cứ mỗi khi soi gương thấy đôi tai của mình là Thỏ Nâu chỉ muốn khóc… Thấy vậy, Thỏ bố nói:
- Không sao đâu, con trai ạ! Rồi con sẽ thấy đôi tai của mình rất đẹp và tiện lợi.
Nhưng Thỏ Nâu không tin rằng một đôi tai vừa to vừa dài lại lại đẹp và tiện lợi. Thỏ Nâu lúc nào cũng buồn bã và đi đâu cũng cố gắng cụp đôi tai xuống.
Chơi mãi một mình cũng chán, một buổi chiều, Thỏ Nâu ra cánh đồng bắp cải chơi. Thỏ Nâu cùng với các bạn Thỏ Xám, Thỏ Bông chơi chốn tìm trên cánh đồng bắp cải vui ơi là vui .
Mải vui chơi nên trời tối lúc nào các bạn Thỏ cũng không hay biết. Trên cánh đồng bắp cải, trời như càng tối nhanh hơn. Vì thế, các chú Thỏ không tìm được đường về nhà nữa.
Cả ba chú Thỏ sợ hãi òa lên khóc… Chọt Thỏ Nâu ngừng khóc và nói
- Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?
- Khộng! Thế cậu nghe thấy gì?
- Tiếng bố tớ gọi…
- Nhưng chúng tớ chẳng nghe thấy gì cả…
Chỉ mới Thỏ Nâu nghe thấy tiếng bố mình gọi thật. Đôi tai của Thỏ nâu vểnh lên, hướng về phía tiếng gọi của bố. Thế là ba bạn đi về hướng có ti6éng gọi của bố Thỏ nâu và tìm được đường về.
Thỏ Xám và Thỏ Bông nói với Thỏ Nâu:
- Chúng tớ sẽ không bao giờ trêu đôi tai to của bạn nữa… Đôi tai của bạn thật thính và đẹp.
Cũng từ đó, Thỏ Nâu mới thấy lời bố nói đúng. Đôi tai của Thỏ Nâu thật đẹp và có ích…

Giọng hát chim Sơn ca

Ngày xửa, ngày xưa, ở một khu rừng nọ có rất nhiều loài chim. Mỗi loài có một giọng hát khác nhau. Duy chỉ có Sơn Ca có giọng hót hay hơn cả. Mỗi khi Sơn Ca hót, cỏ, cây, hoa lá rì rào hoà theo. Dòng suối đang chảy róc rách cũng như muốn dừng lại để thưởng thức giọng hót mê li ấy.
Một hôm chim Sẻ được các bạn cử đến gặp Sơn Ca. Chim Sẻ hỏi Sơn Ca:
- Bạn Sơn Ca ơi, có phải bác Mặt Trời cho bạn giọng hát mê li ấy không ?
- Không phải đâu. Bác Mặt Trời tốt bụng chỉ cho tôi những tia nắng vàng rực rỡ, ấm áp thôi.
- Thế có phải cô Mây Hồng đã cho bạn giọng hót hay không?
- Cũng không phải đâu bạn Sẻ ạ. Cô Mây Hồng xinh đẹp chỉ cho tôi những tảng bông êm dịu thôi.
- Ôi Sơn Ca đáng yêu: Thế ai đã cho bạn giọng hót hay?
Chim Sẻ và cả bầy chim không hiểu tại sao mà Sơn Ca có giọng hót tuyệt vời đến thế. Các bạn quyết định đến trường hỏi cô giáo Hoạ Mi. Nghe các học trò của mình hỏi, cô giáo Hoạ Mi cười rất vui. Cô nói:
- Cô và các cháu cùng nhau tìm hiểu điều đó. Sáng mai cô sẽ đợi các cháu, ta cùng đến nhà bạn Sơn Ca. Nhưng các cháu phải nhớ dậy sớm đấy.
Sáng hôm sau, khi đến nhà Sơn Ca, các bạn thấy Sơn Ca vừa chuyền cành vừa hót say sưa. Thỉnh thoảng Sơn Ca vừa nghiêng đầu lắng nghe tiếng cây cối xào xạc, tiếng suối chảy róc rách. Nghe rất kĩ, rất lâu những âm thanh ấy rồi Sơn Ca mới bắt chước theo. Các bạn chim lúc ấy mới chợt hiểu vì sao Sơn Ca có giọng hót hay đến thế. Cả đàng chim ríu rít cất tiếng hoà với giọng hót của Sơn Ca. Rừng cây rộn ràng tiếng hót của bầy chim non chào mừng ngày mới.

Cái mồm 

Vốn đa sự, một hôm Mồm nhận ra: cùng trên một khuôn mặt mà Tai và Mắt có đôi. Cả Mũi, tiếng là một nhưng cũng có hai lỗ. Duy chỉ có Mồm là thiệt thòi vì chỉ có mốt Chưa hết, tuy hai, nhưng tai chỉ nghe, mắt chỉ nhìn, mũi chỉ ngửi, ngoài ra có được việc gì nữa đâu! Còn Mồm chỉ có một nhưng phải đảm đương biết bao nhiêu việc: ăn này, nói này, cười này. Đấy là kể gặp những khi Mũi không thở kịp, mồm còn phải thở hộ cả Mũi nữa. Vậy đáng lý ra phải có bốn Mồm mới công bằng, hoặc cùng lắm phải có hai như Tai, Mắt và Mũi. Nghĩ thế, Mồm quyết tâm lên tận thiên đường gặp mười hai bà mụ để kêu oan.
Trên đường, Mồm gặp hai người đi ngược chiều. Một người luôn mồm lải nhải nói, Người kia bực mình quá dừng lại gắt: “Người đâu mà lắm mồm!”
Mồm giặt mình: “Đúng là xưa nay chỉ thấy người ta kêu lắm Mồm, chứ có thấy ai kêu lắm tay, lắm mắt, lắm mũi bao giờ đâu! Có một còn thế, nữa mà bốn mồm thì loạn!”
Nghĩ thế, Mồm quay về và không còn thắc mắc nữa.

                                                       (Theo Phùng Thành Chúng)

Bé Minh Quân dũng cảm. 

Ngày chủ nhật bố mẹ vắng nhà. Bé Minh Quân và Mèo Vàng được dịp nô đùa thoả thích, mải đùa nghịch, chẳng may tay Minh Quân gạt phải lọ hoa, lọ hoa rơi xuống vỡ tan tành. Chiều bố mẹ về Minh Quân mách:
- Bố ơi! Con Mèo nghịch, đánh vỡ bình hoa rồi.
Thế là Mèo vàng bị phạt, nó bị bố xích lại và không được ăn cá.

Tối đến nằm trên giường nghe tiếng mèo vàng kêu meo meo. Minh Quân không sao ngủ được. Minh Quân vùng dậy, chạy đến bên bố và thú nhận tất cả rồi xin bố tha cho mèo. Bố ôm Minh Quân vào lòng và khen:
- Con trai bố trung thực và dũng cảm lắm.

 

 

2449488
Truy cập trong tuần:
9121

We have 10 guests and no members online