Cây hoa quả Vụ mùa hoa quả bội thu! Gấu mẹ bước chân đi đến đâu cũng toàn thấy là hoa quả. Những quả dưa hấu xanh biếc; những quả táo hồng tươi; những quả cam vàng óng; những chùm nho tím hồng... thật là đẹp. Gấu mẹ trong lòng vui sướng. |
Chiếc Ấm sành nở hoa Có một chiếc Ấm Sành sứt quai bị vứt lăn lóc bên vệ đường. Ấm Sành buồn lắm vì chẳng có ai làm bạn.Một hôm, trời đang nắng bỗng đổ mưa to, đôi Bướm Vàng vội tìm chỗ trú. Ấm Sành rụt rè gọi: -Các bạn ơi! Hãy vào trong lòng tôi này! Đôi Bướm Vàng liền bay vào lòng Ấm Sành. Thật là một chỗ trú tuyệt vời, ấm áp và khô ráo. Mưa tạnh, đôi Bướm Vàng tạm biệt Ấm Sành và bay đi. Còn lại một mình, vừa buồn, vừa tủi thân, Ấm Sành khóc nức nở. Mấy ngày sau, một cô bé đi qua, nhìn thấy Ấm Sành liền nhặt và đem về nhà. Cô bé đổ đầy đất vào lòng Ấm Sành rồi gieo xuống đó vài hạt giống. Bỗng một hôm, Ấm Sành hốt hoảng kêu lên: -Ối! Ối! Cái gì đang cựa quậy trong lòng tôi thế này? Có tiếng đáp lại: -Tôi đây! Tôi là hạt giống đang nảy mầm đây! Thế rồi, ngày qua ngày, chiếc mầm cây lớn dần thành cây. Cây trổ lá xanh non mơn mởn và kết những nụ hoa màu hồng chúm chím. Chẳng bao lâu, nụ hoa xòe cánh thành bông hoa rực rỡ, tỏa hương thơm ngát. Các bạn hoa rủ nhau bay đến để hút mật hoa. Các bạn bướm cũng bay đến, lượn quanh khóm hoa và reo lên: -Hoa đẹp quá, thơm quá! Cảm ơn bạn ấm Sành nhé! Từ đó, Ấm Sành không còn buồn vì thiếu bạn nữa. (Kim Tuyến sưu tầm) |
Hạt đỗ sót Mùa thu đến, bà đem các hạt đỗ đen gieo trên luống đất sau nhà. Có một hạt đỗ bị sót lại trong đáy lọ. Vì thế, hạt đỗ ấy có tên là Đỗ Sót. |
Chim Thợ may Có một loài chim nhỏ, đuôi dài, rất đẹp và duyên dáng, nhưng vì ở tận trong rừng sâu nên không ai biết được. Nó buồn lắm. Một hôm, nó gặp Hổ than thở: |
Gà Trống Choai và hạt đậu Ngày xửa ngày xưa có một chàng Gà Trống Choai và một chị Gà Mái ghẹ. Trống Choai lúc nào cũng vội vội vàng vàng, Gà Mái nhẹ nhàng bảo:- Trống Choai, đi đâu mà vội, Trống Choai, đi đâu mà vội. Một lần, Trống Choai mổ được ít hạt đậu, nhưng nuốt vội quá nên bị hóc. Hạt đậu mắc cứng trong cổ họng làm cho anh Trống Choai không thở được, không nghe được gì hết, cứ nằm im như chết. Gà Mái hết hồn, chạy vội đi tìm bà chủ kêu toáng lên: - Bà chủ ơi, bà cho tôi xin tí bơ để xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi. Gà chạy đi tìm Bò mẹ xin nó ít sữa, để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi. - Gà chạy nhanh đi tìm ông chủ, bảo ông ấy cho tôi ăn bó cỏ.- Bò mẹ nói. Gà Mái lại hớt ha hớt hải đi tìm ông chủ: - Ông chủ ơi, ông chủ! Ông đem cho Bò mẹ bó cỏ tươi, Bò sẽ cho tôi ít sữa để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi. - Gà chạy nhanh đến bác thợ rèn, bảo ông ấy đưa cho cái liềm cắt cỏ - Ông chủ nói. Gà Mái lại ba chân bốn cẳng chạy đến bác thợ rèn: - Bác thợ rèn ơi, bác cho ông chủ tôi mượn cái liềm để ông chủ tôi cắt cỏ cho bò ăn, Bò sẽ cho tôi ít sữa để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi. Bác thợ rèn chạy ngay vào nhà lấy liềm cho gà mượn, Gà chạy như bay về nhà đưa liềm cho ông chủ, ông chủ cắt ngay bó cỏ tươi cho bò ăn, rồi Bò cho một cốc sữa, gà cõng cốc sữa trên lưng chạy lên nhà đưa cho bà chủ, bà chủ chưng ngay cốc sữa thành miếng bơ đưa cho chị gà. Chị Gà mang ngay miếng bơ cho vào miệng Gà Trống, thế là miếng bơ cùng với hạt đậu trôi tuột xuống cổ. Chú Trống Choai tỉnh ngay, bật dậy cất giọng gáy vang: “Ò, ó, o...o...” |
Nhổ Củ cải Ngày xửa, ngày xưa có hai ông bà già và một cô cháu gái sống trong ngôi nhà bằng gỗ bên cạnh mảnh vườn xinh xắn. Trong nhà còn có một con Chó, một con Mèo và một chú Chuột nhắt. |
Vẽ chân dung Mẹ Mẹ vừa ra ngoài một lát mà Đông đã nhớ mẹ. “Con đếm từ 1 đến 3 là mẹ phải về đấy nhé!” – Đông thầm nghĩ và giơ bàn tay ra bắt đầu đếm. Đông đếm mỗi con số kéo dài ra: “Một...” và vểnh tai lắng nghe. Ngoài cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng chân mẹ. “Hai...” - Đông lại đếm con số hai rõ dài, và dỏng tai lắng nghe. Vẫn chưa có động tĩnh gì. Rồi Đông đếm con số ba dài hơn “Ba...”. Vẫn không có động tĩnh gì. Em bước đến cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng có ai cả. Mẹ chưa về. Đông nhớ mẹ quá! “ Mình sẽ vẽ chân dung mẹ!” Đông vẽ một vỏng tròn rõ to rồi hôn lên vòng tròn to đó. Nhẹ hôn lên hai vòng tròn nhỏ, Đông thì thầm: “Đây là đôi mắt của mẹ”. Đông vẽ tiếp đôi môi của mẹ. Vừa vẽ xong, Đông bổng nghe tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc của mẹ: “Mẹ đây, cực cưng của mẹ”. Đông vội mở cửa và ào vào lòng mẹ, sung sướng reo lên: “Mẹ!”. Em ôm lấy cổ mẹ thì thầm: “Mẹ, con đếm đến 3 mà mẹ vẫn chưa về. Con hôn lên mắt mẹ thì mẹ về ngay”. Nói xong Đông hôn tiếp lên má mẹ. |
Đôi tai xấu xí Nhà Thỏ Nâu ở giữa làng, cách khá xa cánh đồng bắp cải, nơi các bạn thỏ hay tới để chơi đàu. Thỏ Nâu rất ít khi tới đó. Lý do không phải vì ở nhà xa, cũng không phải chân Thỏ Nâu bị đau. Thỏ Nâu không đến chỉ vì ngượng với các bạn về đôi tai vừa to vừa dài của mình. Các bạn thường trêu đôi tai Thỏ Nâu trông giống như hai cái lá bắp cải vậy. |
Giọng hát chim Sơn ca Ngày xửa, ngày xưa, ở một khu rừng nọ có rất nhiều loài chim. Mỗi loài có một giọng hát khác nhau. Duy chỉ có Sơn Ca có giọng hót hay hơn cả. Mỗi khi Sơn Ca hót, cỏ, cây, hoa lá rì rào hoà theo. Dòng suối đang chảy róc rách cũng như muốn dừng lại để thưởng thức giọng hót mê li ấy. |
Cái mồm Vốn đa sự, một hôm Mồm nhận ra: cùng trên một khuôn mặt mà Tai và Mắt có đôi. Cả Mũi, tiếng là một nhưng cũng có hai lỗ. Duy chỉ có Mồm là thiệt thòi vì chỉ có mốt Chưa hết, tuy hai, nhưng tai chỉ nghe, mắt chỉ nhìn, mũi chỉ ngửi, ngoài ra có được việc gì nữa đâu! Còn Mồm chỉ có một nhưng phải đảm đương biết bao nhiêu việc: ăn này, nói này, cười này. Đấy là kể gặp những khi Mũi không thở kịp, mồm còn phải thở hộ cả Mũi nữa. Vậy đáng lý ra phải có bốn Mồm mới công bằng, hoặc cùng lắm phải có hai như Tai, Mắt và Mũi. Nghĩ thế, Mồm quyết tâm lên tận thiên đường gặp mười hai bà mụ để kêu oan. |
Bé Minh Quân dũng cảm. Ngày chủ nhật bố mẹ vắng nhà. Bé Minh Quân và Mèo Vàng được dịp nô đùa thoả thích, mải đùa nghịch, chẳng may tay Minh Quân gạt phải lọ hoa, lọ hoa rơi xuống vỡ tan tành. Chiều bố mẹ về Minh Quân mách: |
Quà tặng mẹ - Ngày mai là sinh nhật mẹ đấy! – Bố thì thầm với bé Nhi |
Cháu ngoan Bé Minh rất quý ông nội. Vào những ngày nghỉ, bé thường quấn quýt bên ông. Hôm nay là chủ nhật, Minh theo ông ra vườn đọc báo. Ở vườn có một cây hoa ngọc lan rất cao, hoa thơm ngào ngạt nên ông nội thường ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây. Sáng hôm ấy, khi ông xem báo, Minh sà vào lòng ông, đưa tay vuốt râu ông và hỏi: |
Cháu ngoan của Bà Bà nội bé Lan đã già lắm rồi, tóc bà đã bạc trắng, khi đi, bà phải chống gậy. Lan yêu quý bà lắm, bà cũng rất yêu quý Lan.Mỗi khi đi học về, Lan thường đọc thơ, kể chuyện ở trường ở lớp cho bà nghe. Bà ôm Lan vào lòng mỉm cười, âu yếm nói: “Cháu của bà ngoan lắm!”. Mùa đông dã đến rồi, trời lạnh lắm. Chiếc chăn của bà đã cũ, nhà Lan nghèo nên chưa mua được chăn mới cho bà. Mẹ rất lo đêm ngủ bà không đủ ấm. Thấy vậy, bé Lan nói: - Mẹ ơi, mẹ đừng lo! Con sẽ ngủ với bà để sưởi ấm cho bà. Từ đó, đêm nào Lan cũng ngủ với bà. Nửa đêm, mẹ không yên tâm, sợ bé lan kéo chăn của bà nên rón rén vào buồng xem sao. Me thấy bé Lan đang ôm bà, ngủ ngon lành, còn bà hình như đang thì thầm: “Ấm quá, cháu của bà ngoan quá”. (Mai Thị Minh Huệ) |
Bé Bi học nói âm “r”
|
Thỏ con sợ gì Thỏ tai dài đi học ở trường thú rừng về. Trong bữa ăn trưa, ngồi đối diện ngắm con ăn cà rốt, Thỏ mẹ hỏi: |
Cóc gọi trời mưa Đã lâu lắm rồi, trời cứ nắng mãi, không có một giọt mưa. Cây ngô bắt đầu vàng úa. Cây lúa bắt đầu vàng úa. Gà vịt nháo nhác đi tìm nước uống.Thấy thế, Cóc bèn lên trời. Cóc nổi trống: Tùng...tùng...tùng và gọi to - Ọc ọc ọc! Ơi ông trời mau mưa xuống! Nghe tiếng cóc gọi ông trời cho mây đen đem mưa đổ xuống. Có mưa gà vịt tha hồ uống nước, lúa ngô trở lại tươi tốt. Từ đấy hễ nghe có tiếng kêu ọc ọc ọc...Ông trời lại ra lệnh cho mây đen đổ mưa. |
Chú Vịt xám Vịt mẹ dẫn Vịt con đi chơi. Trước khi đi, Vịt mẹ dặn: |
We have 22 guests and no members online