thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 12: Thực vật

Cây hoa quả

Vụ mùa hoa quả bội thu! Gấu mẹ bước chân đi đến đâu cũng toàn thấy là hoa quả. Những quả dưa hấu xanh biếc; những quả táo hồng tươi; những quả cam vàng óng; những chùm nho tím hồng... thật là đẹp. Gấu mẹ trong lòng vui sướng.
Một hôm, Gấu mẹ và Gấu con đã đến vườn cây từ sáng sớm để hái quả. Hai mẹ con hái hết quả này lại tiếp quả khác. Chất đầy lên xe này rồi lại tiếp lên xe khác. Gấu mẹ và Gấu con cố hết sức đẩy xe “Dô ta nào!” kéo nhanh xe về nhà.
Hoa quả nhiều quá, chất đầy ắp cả nhà. Trong chốc lát, căn nhà trở nên chật chội, Gấu mẹ và Gấu con không còn chỗ ngủ, phải ngủ ở bên ngoài. Màn đêm buông xuống rất nhanh mà trời rất lạnh, hai mẹ con bị rét không sao ngủ được. Gấu con liền nói: “Mẹ ơi, hoa quả thu hoạch về nhiều, con rất vui, nhưng bây giờ không có chỗ ngủ làmsao đây hả mẹ?”. Gấu mẹ vui vẻ nói: “Mẹ có cách rồi, mẹ có cách rồi, mẹ con mình dùng hoa quả xây một ngôi nhà hoa quả có được không?”
Sáng sớm ngày thứ hai, hai mẹ con gấu đã bận rộn bắt tay xây nhà, lấy những quả dưa hấu làm bức tường; dùng những chùm nho làm mái che; dùng những quả lê, táo làm cửa... Vậy là ngôi nhà hoa quả xinh đẹp đã được xây xong. Hai mẹ con vui mừng dọn đến ngôi nhà hoa quả. Hai mẹ con hằng ngày đều ăn hoa quả. Gấu con mời các bạn cùng đến ăn hoa quả, cùng hát múa, vui lắm!
                                                                                    (Sưu tầm)

Chiếc Ấm sành nở hoa

Có một chiếc Ấm Sành sứt quai bị vứt lăn lóc bên vệ đường. Ấm Sành buồn lắm vì chẳng có ai làm bạn.
Một hôm, trời đang nắng bỗng đổ mưa to, đôi Bướm Vàng vội tìm chỗ trú. Ấm Sành rụt rè gọi:
-Các bạn ơi! Hãy vào trong lòng tôi này!
Đôi Bướm Vàng liền bay vào lòng Ấm Sành. Thật là một chỗ trú tuyệt vời, ấm áp và khô ráo. Mưa tạnh, đôi Bướm Vàng tạm biệt Ấm Sành và bay đi. Còn lại một mình, vừa buồn, vừa tủi thân, Ấm Sành khóc nức nở.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua, nhìn thấy Ấm Sành liền nhặt và đem về nhà. Cô bé đổ đầy đất vào lòng Ấm Sành rồi gieo xuống đó vài hạt giống.
Bỗng một hôm, Ấm Sành hốt hoảng kêu lên:
-Ối! Ối! Cái gì đang cựa quậy trong lòng tôi thế này?
Có tiếng đáp lại:
-Tôi đây! Tôi là hạt giống đang nảy mầm đây!
Thế rồi, ngày qua ngày, chiếc mầm cây lớn dần thành cây. Cây trổ lá xanh non mơn mởn và kết những nụ hoa màu hồng chúm chím. Chẳng bao lâu, nụ hoa xòe cánh thành bông hoa rực rỡ, tỏa hương thơm ngát. Các bạn hoa rủ nhau bay đến để hút mật hoa. Các bạn bướm cũng bay đến, lượn quanh khóm hoa và reo lên:
-Hoa đẹp quá, thơm quá! Cảm ơn bạn ấm Sành nhé!
Từ đó, Ấm Sành không còn buồn vì thiếu bạn nữa.
                                                                        (Kim Tuyến sưu tầm)

Hạt đỗ sót

Mùa thu đến, bà đem các hạt đỗ đen gieo trên luống đất sau nhà. Có một hạt đỗ bị sót lại trong đáy lọ. Vì thế, hạt đỗ ấy có tên là Đỗ Sót.
Bị nằm lại một mình, Đỗ Sót kêu lên: “Còn cháu nữa, cháu không ra được!”. Nhưng bà không hiểu tiếng nói của Đỗ, nên không biết trong lọ còn một hạt đỗ sót lại. Trong lọ vừa tối vừa vắng vẻ, Đỗ Sót rất buồn.
Một hôm, các chú kiến bò vào lọ. Đỗ Sót mừng lắm. Đỗ Sót chưa kịp chà thì các chú kiến đã lao xao hỏi:
- Có cô Đỗ Sót ở đây không? Các bạn cô ngoài kia nhờ tôi mang cô ra vườn cùng các cô ấy đấy!
Nghe thấy vậy, Đỗ Sót mừng rỡ kêu lên:
- Tôi đây! Đỗ Sót đây! Thật may mắn quá! Cảm ơn các bạn!
Các chú kiến xúm vào khen Đỗ Sót. Nhưng cả đoàn vừa đi tới đầu nhà thì trờ bỗng đỗ mưa. Mưa to quá khiến các chú kiến không thể đi tiếp được. Các chú liền đặt Đỗ Sót vào kẽ gạch rồi dặn:
- Cô cứ ở lại đây nhé! Khi nào tạnh mưa, chúng tôi lại đưa cô ra với bạn của cô.
Đỗ Sót chia tay với các chú kiến. Mưa mỗi lúc một to. Những lớp đất theo mưa phủ lên mình Đỗ Sót.
Mấy ngày sau, chiêc áo khoác ngoài của cô bắt đầu tách ra, một cái mầm xanh vươn lên, đầu đội chiếc mũ đến là xinh xắn.
Hôm ấy, các chú kiến trở lại. Nhìn thấy Đỗ Sót, các chú reo lên:
- A! Thế là cô đã mọc mầm rồi. Bây giờ, cô có rễ rồi, chúng tôi không khiêng cô đi dược nữa đâu. Cô cứ ở lại đây nhé, thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ đến chơi với cô.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua. Nhìn thấy cây Đỗ, cô reo lên:
- A! Cây đỗ.
Cô bé đem cây Đỗ Sót ra tròng ở luống đỗ sau nhà. Các bạn đỗ thấy Đỗ Sót ra đều vui mừng, tíu tít hỏi han. Từ đó, hằng ngày Đỗ Sót đã được tắm nắng, uống nước cùng các bạn. cô lớn rất nhanh và bắt đầu nhú lên những nụ hoa nhỏ xíu xinh xắn.

Chủ đề tháng 11: Nghề nghiệp

Chim Thợ may

Có một loài chim nhỏ, đuôi dài, rất đẹp và duyên dáng, nhưng vì ở tận trong rừng sâu nên không ai biết được. Nó buồn lắm. Một hôm, nó gặp Hổ than thở:
- Thưa Chúa Sơn Lâm, ở trong rừng, từ chim Sâu, chimGõ Kiến, Chèo Bẻo, Chích Chòe, cho đến Phượng Hoàng, chim Ưng, muôn loài đều có tên. Họ hàng nhà tôi khá đông lại đẹp cần cù, thông minh nữa. Ấy vậy mà chúng tôi không có tên tuổi gì cả. Như vậylà không công bằng, mong Chúa Sơn Lâm xem xét!
Hổ động viên:
- Yên Trí! Yên trí! Rồi đâu sẽ có đó. Theo ta, muốn có tên không khó. Cái khó là làm sao xứng với cái tên ấy thôi. Có gì đáng tự hào, nếu như nghe đến tên mình mà ai cũng căm ghét muốn tránh cho xa. Ta báo cho nhà chị biết, Phượng Hoàng đang mở cuộc thi làm tổ đấy. Nếu làm tổ khéo nhất, chắc chắn cả núi rừng này sẽ biết đến họ hàng nhà chị thôi.
Nghe Hổ nói vậy, nó phấn khởi quay về, tập trung cả họ hàng lại bàn việc làm tổ thế nào cho bền, cho đẹp. Theo phân công của chim mẹ, các chim thợ cần mẫn nhặt nhanh những cành lá úa dài, mảnh và bền cả những sợi bông, sợi len, sợi vải vương vãi dưới đất làm chỉ. Để bắt tay vào làm tổ, trước hết phải tìm hai cái lá to và chắc mọc sát nhau. Chim mẹ dùng mỏ sắt thay kim khâu túm các mép lá lại. Sau khi dùi thủng mép lá, chim mẹ cắn chỉ dùi qua lỗ thủng của lá để khâu từ mép lá đến cuống lá rồi dùng bông, sợi cỏ, sợi vải mềm để “rải thảm” và “ốp tường”. Một tuần sau chiếc tổ xinh xinh vừa bền đẹp đã hoàn thành. Cứ y như một thợ may lành nghề khâu vậy.
Kết quả, chiếc tổ ấy được bình là chiếc tổ đẹp nhất, bền nhất và đại gia đình nhà chim “vô danh” kia được Phượng Hoàng tặng danh hiệu “chim Thợ May”. Danh hiệu ấy trở thành tên của loài chim Thợ May đấy các cháu ạ!

Gà Trống Choai và hạt đậu

Ngày xửa ngày xưa có một chàng Gà Trống Choai và một chị Gà Mái ghẹ. Trống Choai lúc nào cũng vội vội vàng vàng, Gà Mái nhẹ nhàng bảo:
- Trống Choai, đi đâu mà vội, Trống Choai, đi đâu mà vội.
Một lần, Trống Choai mổ được ít hạt đậu, nhưng nuốt vội quá nên bị hóc. Hạt đậu mắc cứng trong cổ họng làm cho anh Trống Choai không thở được, không nghe được gì hết, cứ nằm im như chết.
Gà Mái hết hồn, chạy vội đi tìm bà chủ kêu toáng lên:
- Bà chủ ơi, bà cho tôi xin tí bơ để xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi.
Gà chạy đi tìm Bò mẹ xin nó ít sữa, để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi.
- Gà chạy nhanh đi tìm ông chủ, bảo ông ấy cho tôi ăn bó cỏ.- Bò mẹ nói.
Gà Mái lại hớt ha hớt hải đi tìm ông chủ:
- Ông chủ ơi, ông chủ! Ông đem cho Bò mẹ bó cỏ tươi, Bò sẽ cho tôi ít sữa để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi.
- Gà chạy nhanh đến bác thợ rèn, bảo ông ấy đưa cho cái liềm cắt cỏ - Ông chủ nói.
Gà Mái lại ba chân bốn cẳng chạy đến bác thợ rèn:
- Bác thợ rèn ơi, bác cho ông chủ tôi mượn cái liềm để ông chủ tôi cắt cỏ cho bò ăn, Bò sẽ cho tôi ít sữa để bà chủ chưng lên thành bơ, bơ ấy tôi đem xoa cổ Gà Trống, nó bị hóc một hạt đậu rồi.
Bác thợ rèn chạy ngay vào nhà lấy liềm cho gà mượn, Gà chạy như bay về nhà đưa liềm cho ông chủ, ông chủ cắt ngay bó cỏ tươi cho bò ăn, rồi Bò cho một cốc sữa, gà cõng cốc sữa trên lưng chạy lên nhà đưa cho bà chủ, bà chủ chưng ngay cốc sữa thành miếng bơ đưa cho chị gà. Chị Gà mang ngay miếng bơ cho vào miệng Gà Trống, thế là miếng bơ cùng với hạt đậu trôi tuột xuống cổ. Chú Trống Choai tỉnh ngay, bật dậy cất giọng gáy vang: “Ò, ó, o...o...”

Nhổ Củ cải

Ngày xửa, ngày xưa có hai ông bà già và một cô cháu gái sống trong ngôi nhà bằng gỗ bên cạnh mảnh vườn xinh xắn. Trong nhà còn có một con Chó, một con Mèo và một chú Chuột nhắt.
Vào mùa thu, ông già mang về một cây củ cải nhỏ và trồng trong vườn. Ngày ngày, ông ra sức chăm chút cho cây. Sáng nào ông cũng cho cây cải uống một gáo nước. Chiều nào ông cũng bắt sâu, nhỏ cỏ cho cây. Cây cải cũng không phụ lòng tốt của ông. Cây cải cũng không phụ lòng tốt của ông, nó lớn nhanh như thổi. Chẳng bao lâu nó đã trở thành một cây cải khổng lồ, to chưa từng thấy.
Một buổi sáng, ông già ra vườn định nhổ củ cải về cho bà cháu và cháu gái. Ông nhổ mãi, nhổ mãi mà cây cải vẫn không hề nhúc nhích. Ông gọi bà già:
_ Bà nó ơi! Mau lại đây! Mau giúp tôi nhỏ củ cải!
Bà già chạy ra túm áo ông, ông nắm cây cải nhổ mãi, nhổ mãi vẫn không được. Bà già gọi cháu gái:
_ Cháu gái ơi! Cháu gái ơi! Lại đây giúp ông bà nhổ củ cải với nào!
Cháu gái liền chạy lại kéo áo bà, bà túm áo ông, ông nắm cây cải nhổ mãi, nhổ mãi chẳng ăn thua gì. Cháu gái gọi Chó con:
_ Chó con ơi! Mau lại đây! Mau giúp tôi nhổ củ cải nào!
Chó con chạy lại ngậm lấy bím tóc của cháu gái. Cháu gái kéo áo bà, bà túm áo ông, ông nắm cây cải. Kéo mãi, nhổ mãi mà cây cải vẫn trơ trơ. Chó con gọi mèo con:
_ Mèo con ơi! Mau lại đây! Mau giúp tôi nhổ củ cải!
Mèo con chạy lại cắn đuôi Chó con, Chó con ngậm bím tóc cháu gái, cháu gái kéo áo bà, bà túm áo ông, ông nắm cây cải. Kéo mãi, nhổ mãi mà cây cải vẫn ì ra. Mèo con gọi Chuột nhắt:
_ Chuột nhắt ơi! Mau lại đây! Mau giúp tôi nhổ củ cải!
Chuột nhắt chạy lại bắm đuôi Mèo, Mèo cắn đuôi Chó, Chó ngậm bím tóc cháu gái, cháu gái kéo áo bà, bà túm áo ông, ông nắm cây cải. Một, hai, ba… Cây cải gan lì đã bị kéo lên khỏi mặt đất.
Tất cả sung sướng, nhảy múa quanh cây cải:
“ Nhổ cải lên! Nhổ cải lên!
Ái chà chà! Ái chà chà! Lên được rồi!”

Vẽ chân dung Mẹ

Mẹ vừa ra ngoài một lát mà Đông đã nhớ mẹ. “Con đếm từ 1 đến 3 là mẹ phải về đấy nhé!” – Đông thầm nghĩ và giơ bàn tay ra bắt đầu đếm. Đông đếm mỗi con số kéo dài ra: “Một...” và vểnh tai lắng nghe. Ngoài cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng chân mẹ. “Hai...” - Đông lại đếm con số hai rõ dài, và dỏng tai lắng nghe. Vẫn chưa có động tĩnh gì. Rồi Đông đếm con số ba dài hơn “Ba...”. Vẫn không có động tĩnh gì. Em bước đến cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng có ai cả. Mẹ chưa về. Đông nhớ mẹ quá! “ Mình sẽ vẽ chân dung mẹ!” Đông vẽ một vỏng tròn rõ to rồi hôn lên vòng tròn to đó. Nhẹ hôn lên hai vòng tròn nhỏ, Đông thì thầm: “Đây là đôi mắt của mẹ”. Đông vẽ tiếp đôi môi của mẹ. Vừa vẽ xong, Đông bổng nghe tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc của mẹ: “Mẹ đây, cực cưng của mẹ”. Đông vội mở cửa và ào vào lòng mẹ, sung sướng reo lên: “Mẹ!”. Em ôm lấy cổ mẹ thì thầm: “Mẹ, con đếm đến 3 mà mẹ vẫn chưa về. Con hôn lên mắt mẹ thì mẹ về ngay”. Nói xong Đông hôn tiếp lên má mẹ.

Chủ đề tháng 10: Bản thân

Đôi tai xấu xí

Nhà Thỏ Nâu ở giữa làng, cách khá xa cánh đồng bắp cải, nơi các bạn thỏ hay tới để chơi đàu. Thỏ Nâu rất ít khi tới đó. Lý do không phải vì ở nhà xa, cũng không phải chân Thỏ Nâu bị đau. Thỏ Nâu không đến chỉ vì ngượng với các bạn về đôi tai vừa to vừa dài của mình. Các bạn thường trêu đôi tai Thỏ Nâu trông giống như hai cái lá bắp cải vậy.
Cứ mỗi khi soi gương thấy đôi tai của mình là Thỏ Nâu chỉ muốn khóc… Thấy vậy, Thỏ bố nói:
- Không sao đâu, con trai ạ! Rồi con sẽ thấy đôi tai của mình rất đẹp và tiện lợi.
Nhưng Thỏ Nâu không tin rằng một đôi tai vừa to vừa dài lại lại đẹp và tiện lợi. Thỏ Nâu lúc nào cũng buồn bã và đi đâu cũng cố gắng cụp đôi tai xuống.
Chơi mãi một mình cũng chán, một buổi chiều, Thỏ Nâu ra cánh đồng bắp cải chơi. Thỏ Nâu cùng với các bạn Thỏ Xám, Thỏ Bông chơi chốn tìm trên cánh đồng bắp cải vui ơi là vui .
Mải vui chơi nên trời tối lúc nào các bạn Thỏ cũng không hay biết. Trên cánh đồng bắp cải, trời như càng tối nhanh hơn. Vì thế, các chú Thỏ không tìm được đường về nhà nữa.
Cả ba chú Thỏ sợ hãi òa lên khóc… Chọt Thỏ Nâu ngừng khóc và nói
- Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?
- Khộng! Thế cậu nghe thấy gì?
- Tiếng bố tớ gọi…
- Nhưng chúng tớ chẳng nghe thấy gì cả…
Chỉ mới Thỏ Nâu nghe thấy tiếng bố mình gọi thật. Đôi tai của Thỏ nâu vểnh lên, hướng về phía tiếng gọi của bố. Thế là ba bạn đi về hướng có ti6éng gọi của bố Thỏ nâu và tìm được đường về.
Thỏ Xám và Thỏ Bông nói với Thỏ Nâu:
- Chúng tớ sẽ không bao giờ trêu đôi tai to của bạn nữa… Đôi tai của bạn thật thính và đẹp.
Cũng từ đó, Thỏ Nâu mới thấy lời bố nói đúng. Đôi tai của Thỏ Nâu thật đẹp và có ích…

Giọng hát chim Sơn ca

Ngày xửa, ngày xưa, ở một khu rừng nọ có rất nhiều loài chim. Mỗi loài có một giọng hát khác nhau. Duy chỉ có Sơn Ca có giọng hót hay hơn cả. Mỗi khi Sơn Ca hót, cỏ, cây, hoa lá rì rào hoà theo. Dòng suối đang chảy róc rách cũng như muốn dừng lại để thưởng thức giọng hót mê li ấy.
Một hôm chim Sẻ được các bạn cử đến gặp Sơn Ca. Chim Sẻ hỏi Sơn Ca:
- Bạn Sơn Ca ơi, có phải bác Mặt Trời cho bạn giọng hát mê li ấy không ?
- Không phải đâu. Bác Mặt Trời tốt bụng chỉ cho tôi những tia nắng vàng rực rỡ, ấm áp thôi.
- Thế có phải cô Mây Hồng đã cho bạn giọng hót hay không?
- Cũng không phải đâu bạn Sẻ ạ. Cô Mây Hồng xinh đẹp chỉ cho tôi những tảng bông êm dịu thôi.
- Ôi Sơn Ca đáng yêu: Thế ai đã cho bạn giọng hót hay?
Chim Sẻ và cả bầy chim không hiểu tại sao mà Sơn Ca có giọng hót tuyệt vời đến thế. Các bạn quyết định đến trường hỏi cô giáo Hoạ Mi. Nghe các học trò của mình hỏi, cô giáo Hoạ Mi cười rất vui. Cô nói:
- Cô và các cháu cùng nhau tìm hiểu điều đó. Sáng mai cô sẽ đợi các cháu, ta cùng đến nhà bạn Sơn Ca. Nhưng các cháu phải nhớ dậy sớm đấy.
Sáng hôm sau, khi đến nhà Sơn Ca, các bạn thấy Sơn Ca vừa chuyền cành vừa hót say sưa. Thỉnh thoảng Sơn Ca vừa nghiêng đầu lắng nghe tiếng cây cối xào xạc, tiếng suối chảy róc rách. Nghe rất kĩ, rất lâu những âm thanh ấy rồi Sơn Ca mới bắt chước theo. Các bạn chim lúc ấy mới chợt hiểu vì sao Sơn Ca có giọng hót hay đến thế. Cả đàng chim ríu rít cất tiếng hoà với giọng hót của Sơn Ca. Rừng cây rộn ràng tiếng hót của bầy chim non chào mừng ngày mới.

Cái mồm 

Vốn đa sự, một hôm Mồm nhận ra: cùng trên một khuôn mặt mà Tai và Mắt có đôi. Cả Mũi, tiếng là một nhưng cũng có hai lỗ. Duy chỉ có Mồm là thiệt thòi vì chỉ có mốt Chưa hết, tuy hai, nhưng tai chỉ nghe, mắt chỉ nhìn, mũi chỉ ngửi, ngoài ra có được việc gì nữa đâu! Còn Mồm chỉ có một nhưng phải đảm đương biết bao nhiêu việc: ăn này, nói này, cười này. Đấy là kể gặp những khi Mũi không thở kịp, mồm còn phải thở hộ cả Mũi nữa. Vậy đáng lý ra phải có bốn Mồm mới công bằng, hoặc cùng lắm phải có hai như Tai, Mắt và Mũi. Nghĩ thế, Mồm quyết tâm lên tận thiên đường gặp mười hai bà mụ để kêu oan.
Trên đường, Mồm gặp hai người đi ngược chiều. Một người luôn mồm lải nhải nói, Người kia bực mình quá dừng lại gắt: “Người đâu mà lắm mồm!”
Mồm giặt mình: “Đúng là xưa nay chỉ thấy người ta kêu lắm Mồm, chứ có thấy ai kêu lắm tay, lắm mắt, lắm mũi bao giờ đâu! Có một còn thế, nữa mà bốn mồm thì loạn!”
Nghĩ thế, Mồm quay về và không còn thắc mắc nữa.

                                                       (Theo Phùng Thành Chúng)

Bé Minh Quân dũng cảm. 

Ngày chủ nhật bố mẹ vắng nhà. Bé Minh Quân và Mèo Vàng được dịp nô đùa thoả thích, mải đùa nghịch, chẳng may tay Minh Quân gạt phải lọ hoa, lọ hoa rơi xuống vỡ tan tành. Chiều bố mẹ về Minh Quân mách:
- Bố ơi! Con Mèo nghịch, đánh vỡ bình hoa rồi.
Thế là Mèo vàng bị phạt, nó bị bố xích lại và không được ăn cá.

Tối đến nằm trên giường nghe tiếng mèo vàng kêu meo meo. Minh Quân không sao ngủ được. Minh Quân vùng dậy, chạy đến bên bố và thú nhận tất cả rồi xin bố tha cho mèo. Bố ôm Minh Quân vào lòng và khen:
- Con trai bố trung thực và dũng cảm lắm.

 

 

Chủ đề tháng 11: Gia đình

Quà tặng mẹ

- Ngày mai là sinh nhật mẹ đấy! – Bố thì thầm với bé Nhi
Vui quá, vậy thì Nhi phải có quà tặng mẹ mới được. Tìm quà gì bây giờ? Nhi đăm chiêu suy nghĩ như người lớn. Nhi có một gói kẹo bố cho, nhưng mẹ chẳng thích ăn kẹo. Hay là búp bê? Không được, mẹ lớn rồi, đâu có chơi búp bê. Chợt bé Nhi nhớ ra: “Đúng rồi, mẹ thích hoa! Sinh nhật mẹ năm ngoái, bố cũng tặng hoa cho mẹ”.
Nhìn ra vườn, Nhi thấy mấy cây hồng, cây cúc ông trồng đang nở hoa, khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng Nhi muốn dành nhiều điều bất ngờ cho mẹ. Nhi muốn món quà tặng mẹ thật ý nghĩa.
Nhi chạy đi tìm ông để hỏi xin hạt giống hoa. Ông ngạc nhiên lắm, không hiểu Nhi định làm gì.
- Suỵt! Ông cứ cho cháu rồi ngày mai, cả nhà sẽ biết mà!
Nhìn thấy vẻ mặt quan trọng của Nhi, ông cũng đành chiều cháu gái. Cầm mấy hạt giống bé xíu trong tay, Nhi nói nhỏ:
- Ông nhớ giữ bí mật cho cháu nhé!
Nhi gieo hạt vào cái cốc nhựa cũ đựng đầy đất và tưới nước như ông vẫn làm. Đêm ấy, cô bé tưởng tượng ra những hạt giống sáng mai sẽ nảy mầm và cây sẽ nở những bông hoa đẹp.
Sáng hôm sau, không đợi mẹ gọi, Nhi dậy thật sớm. Chưa xuống khỏi giường, cô bé đã reo lên:
- Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Con có quà tặng mẹ đây!
Vừa nói Nhi vừa chạy lấy chiếc cốc đã gieo hạt. Nhưng Nhi sững lại, ỉu xìu gần phát khóc. Mấy hạt giống vẫn nằm im dưới lớp đất nâu. Chẳng có bông cúc, bông hồng nào nở cả. Nhi không có những bông hoa tự tay trồng để tặng mẹ rồi.
Biết chuyện, mẹ cảm động ôm Nhi vào lòng. Mẹ giảng cho Nhi hiểu từ cái hạt gieo xuống đất nảy mầm, đâm chồi, kết lá, trổ hoa phải có thời gian và công sức chăm sóc. Như bé Nhi ngày trước, mẹ sinh ra bé xíu, đến nay lớn khôn, biết yêu thương mẹ, nghĩ đến mẹ đấy. Mẹ thơm lên má Nhi:
- Con biết không? Con chính là bông hoa đẹp nhất, là món quà ý nghĩa nhất tặng mẹ hôm nay đấy! quà ý nghĩa nhất tặng mẹ hôm nay đấy!

                                                                                              (Thu Hằng)

Cháu ngoan

 Bé Minh rất quý ông nội. Vào những ngày nghỉ, bé thường quấn quýt bên ông. Hôm nay là chủ nhật, Minh theo ông ra vườn đọc báo. Ở vườn có một cây hoa ngọc lan rất cao, hoa thơm ngào ngạt nên ông nội thường ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây. Sáng hôm ấy, khi ông xem báo, Minh sà vào lòng ông, đưa tay vuốt râu ông và hỏi:
- Ông ơi, sao râu ông mọc dài thế?
Ông nói:
- Râu ông dài vì ông già rồi, cháu ạ!
- Sao bà cũng già mà không có râu hả ông?
- À, vì bà là đàn bà, còn ông là đàn ông.
- Sao ba là đàn ông mà râu không dài ạ?
- À, vì ba cháu còn trẻ, còn ông thì đã già.
Minh thôi không hỏi nữa mà nằm vào lòng ông và nhìn lên cây ngọc lan. Minh thấy những chiếc lá vàng rải rác trong vòm lá xanh. Một làn gió thổi qua, vài chiếc lá vàng rơi xuống. Minh nhỏm dậy, chạy đuổi theo một chiếc lá vàng, đỡ lấy trước khi lá chạm đất. Minh cầm lá đến bên ông và hỏi:
- Ông ơi, sao lá vàng lại rụng vậy ông?
- Vì lá đã già, con ạ
Minh bâng khuâng nghĩ: “Ông già rồi, vậy ông có “rụng” như lá không? Ồ, nếu ông “rụng” như chiếc lá vàng lúc nãy. Như thế ông sẽ không đau đâu”
Ông nhìn Minh mỉm cười và nói:
- Cháu của ông rất khỏe. Khi ông “rụng”, cháu sẽ đỡ ông dậy phải không?
Minh dạ thật to và tự hỏi sao ông biết Minh nghĩ thế. Ông tài thật!

                                                                                       (Huỳnh Thị Cúc)

Cháu ngoan của Bà

Bà nội bé Lan đã già lắm rồi, tóc bà đã bạc trắng, khi đi, bà phải chống gậy. Lan yêu quý bà lắm, bà cũng rất yêu quý Lan.
Mỗi khi đi học về, Lan thường đọc thơ, kể chuyện ở trường ở lớp cho bà nghe. Bà ôm Lan vào lòng mỉm cười, âu yếm nói: “Cháu của bà ngoan lắm!”.
Mùa đông dã đến rồi, trời lạnh lắm. Chiếc chăn của bà đã cũ, nhà Lan nghèo nên chưa mua được chăn mới cho bà. Mẹ rất lo đêm ngủ bà không đủ ấm. Thấy vậy, bé Lan nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng lo! Con sẽ ngủ với bà để sưởi ấm cho bà.
Từ đó, đêm nào Lan cũng ngủ với bà. Nửa đêm, mẹ không yên tâm, sợ bé lan kéo chăn của bà nên rón rén vào buồng xem sao. Me thấy bé Lan đang ôm bà, ngủ ngon lành, còn bà hình như đang thì thầm: “Ấm quá, cháu của bà ngoan quá”.

                                                                                 (Mai Thị Minh Huệ)

Chủ đề tháng 10: Mùa thu

Bé Bi học nói âm “r”


Bé Bi không nói được âm “ r ”.Khi chơi cùng các bạn ở ngoài sân, lâu lâu có bạn bảo:
- Này bé Bi, hãy nói “Thuyền rồng” đi!
Bé Bi lại nói: “Thuyền lồng”.
- Nói: “Con ruồi ” đi!
Bi liền nói: “Con lười”
- Bảo: “Cá rô ” đi!
Bi lại bảo: “Cá lô”. Các bạn cứ cười nhạo Bi mãi làm Bi tức lắm.
Một hôm Bi chơi với các bạn nhưng đã nói sai câu gì đó và các bạn lại bắt đầu châm chọc cậu bé. Bi buồn rầu nên đã bỏ đi và trèo lên mái một nhà tắm thấp rồi khóc thúc thít.
Bổng một con quạ bay tới, đậu lên hàng rào và kêu: “Crrrraaa!”
Bé Bi buộc miệng lại kêu lên nhưng alị ra là: “Klllaaa!”
Con quạ nhìn Bi, nghiêng đầu, tắc tắc mỏ rồi liến thoắng các kiểu:
- Karrr, kraa, krrr, rrra, rrra…
Bé Bi thì nói: “ Klala, klll, klklkl,…”
Suốt nữa tiếng Bi nói tiếng quạ, chú đặt lưỡi ở mọi hình thế trong miệng và bật hết hơi mà chưa có kết quả. Khi lưỡi chú đã mệt, môi chú truề ra thì bỗng dưng chú thành công:
- Krrrrrrrrrraaaa!
Tốt quá. Tựa như một đống đá lăn rào rào trên mặt sỏi: “r…r…r…”
Bi mừng quá vội tụt xuống khỏi mái nhà, miệng không ngớt rung “ r” cho khỏi quên.
Đang bò xuống thì bị tuột tay. Cũng may mái nhà thấp, Bi chỉ rơi xuống bụi cây nhỏ nên không việc gì.
Bi đứng dậy, chạy đến chổ các bạn đang chơi, vui mừng kêu lên:
- Mình nói được chữ “ r ” rồi!
- Vậy hả, thì nói xem nào! – Các bạn bảo Bi
Bé Bi nghĩ một chút rồi nói: “Nắng rung rinh”.
Thật ra thì Bi định nói “Lung linh”, nhưng lại lẫn lộn cả. Nhưng các bạn chẳng ai còn để ý nữa vì Bi đã nói  “r” được rồi mà!

Thỏ con sợ gì

Thỏ tai dài đi học ở trường thú rừng về. Trong bữa ăn trưa, ngồi đối diện ngắm con ăn cà rốt, Thỏ mẹ hỏi:
- Ở trường có chuyện gì không con?
Thỏ tai dài vui vẻ trả lời:
- Tốt lắm mẹ ạ. Chúng con chịu khó học lắm!
- Thế Cáo và Chó Sói có bắt nạt con không?
- Không mẹ ạ vì chúng có đuổi kịp con đâu! Ở trường thì con chạy nhanh nhất đấy!
Thỏ mẹ lại hỏi:
- Thế con không sợ cả gấu à?
- Không ạ. Anh Gấu không động chạm đến chúng con đâu. Anh ấy còn dạy chúng con cử tạ cơ mà.
- Thế con có sợ người thợ săn mang theo sung không?
Thỏ tai dài cười lớn và trả lời mẹ rất tự tin:
- Sợ gì người thợ săn cơ chứ. Ở trường, cô giáo đã dạy chúng con cách tránh người thợ săn rồi!
Thỏ mẹ vui mừng nói:
- Thỏ tai dài của mẹ, con thật là người can đảm! Vậy con không còn sợ thứ gì phải không?
Thỏ tai dài ngọ nguậy đôi tai và nói thật nhỏ:
- Không phải thế mạ ạ. Có một thứ mà con rất sợ.
Thỏ mẹ lo lắng:
- Sợ gì thế con?

Cóc gọi trời mưa

Đã lâu lắm rồi, trời cứ nắng mãi, không có một giọt mưa. Cây ngô bắt đầu vàng úa. Cây lúa bắt đầu vàng úa. Gà vịt nháo nhác đi tìm nước uống.Thấy thế, Cóc bèn lên trời. Cóc nổi trống: Tùng...tùng...tùng và gọi to

- Ọc ọc ọc! Ơi ông trời mau mưa xuống!

Nghe tiếng cóc gọi ông trời cho mây đen đem mưa đổ xuống. Có mưa gà vịt tha hồ uống nước, lúa ngô trở lại tươi tốt. Từ đấy hễ nghe có tiếng kêu ọc ọc ọc...Ông trời lại ra lệnh cho mây đen đổ mưa.

Chú Vịt xám

Vịt mẹ dẫn Vịt con đi chơi. Trước khi đi, Vịt mẹ dặn:
- Các con phải đi theo mẹ, theo đàn, không được tách ra đi một mình mà con cáo ăn thịt đấy! 
Đàn Vịt con vâng dạ rối rít.Vừa ra khỏi cổng làng, chú Vịt Xám đã quên ngay lời mẹ dặn. Chú lẻn đi chơi một mình, lang thang hết nơi này đến nơi khác. Cuối cùng chú đến một cái ao có rất nhiều tôm cá. Đứng trên bờ nhìn xuống, chú thấy từng đàn cá, tôm bơi lội tung tăng dưới nước, thỉnh thoảng một con tôm cong mình nhảy tanh tách. 
Thích quá, chú nhảy xuống mò lấy, mò để. Lúc ăn đã gần no, chú mới nhìn lên chẳng thấy Vịt mẹ đâu cả. Hoảng sơ, chú nhảy lên bờ gọi mẹ ầm ĩ : “Vít... vít... vít”. Gần đấy có một con cáo đang ngủ, nghe tiếng Vịt kêu, Cáo liền nhỏm dậy. Nó lẩm bẩm 
- Chà thịt vịt con ăn ngon lắm đấy! Hôm nay mình sẽ được một bữa thịt vịt thật là ngon.
Nói rồi Cáo đi nhanh ra phía bờ ao. Khi Cáo vừa ra đến nơi thì cũng là lúc Vịt mẹ tìm thấy Vịt Xám. Trông thấy Cáo, Vịt mẹ vội dẫn Vịt Xám nhảy tùm xuống ao. Thế là Vịt Xám thoát chết. 
Từ đấy Vịt Xám không bao giờ dám làm sai lời mẹ dặn. 

2449613
Truy cập trong tuần:
9246

We have 22 guests and no members online