thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 04: Quê hương đất nước

Giọt nước tí xíu

Có một chú gà Trống choai với chiếc mào màu đỏ với cái đuôi vênh vểnh lên rất hùng dũng. Chú rất thích đi du lịch. Chú rất mong được nhìn thấy biển vì vậy chú lên kế hoạch đi ra biển.
Đầu tiên chú quyết định sẽ đi bộ. Chú đi trên đôi chân vững chãi của mình rất khoái chí.
Nhưng đi mỏi cả chân rồi mà chú vẫn chưa thấy biển đâu cả. Chú quyết định lên một chiếc xe ô tô màu đỏ rất đẹp.
Đi trên xe ô tô nhanh và đỡ mỏi chân hơn nhưng chú thấy xe đi xóc quá. Chú nghĩ: chắc phải đi bằng máy bay thì mới êm ái được. Chú quyết định đi bằng máy bay thử xem thế nào.
Chiếc máy bay chú đi rất to và sơn màu đỏ rất đẹp. Thế nhưng chú thấy máy bay bay cao quá, chú thấy sợ, nên chú lại xuống đi bằng tàu hỏa.
Đoàn tàu hỏa có các toa sơn màu đỏ và các ô cửa nhỏ để chú có thể ngắm nhìn thỏa thích.
Đoàn tàu chạy mãi, cuối cùng biển cũng hiện ra trước mắt chú. Chú thích quá nhảy lên ngay một con thuyền để chu du trên biển.
Con thuyền nhỏ có cánh buồm màu đỏ căng phồng trước gió chở chú đi ra giữa biển xanh bao la. Chú Gà Trống choai sẽ không bao giờ quên được chuyến du lịch kì thú đó của mình.
(Lương Thị Bình)

Sự tích mùa xuân

Ngày xưa trên trái đất chỉ có ba mùa: mùa Hạ, mùa Thu và mùa Đông. Người ta bảo rằng, mùa Xuân chỉ đến khi có một chiếc cầu vồng nhiều màu sắc và có muôn hoa đón chào.
Cầu vồng thì chỉ có trong mùa Hạ, khi ông mặt trời xuất hiện sau cơn mưa rào. Còn hoa thì nở quanh năm, lại có khắp nơi trên trái đất nên không thể hẹn nhau cùng nở một lúc được.
Vì thế, sau mùa Đông giá buốt là đến mùa hạ nóng bức, thời tiết thay đổi đột ngột khiến cho muôn loài hết sức khổ sở. Ai cũng mong được gặp mùa Xuân ấm áp.
Có một chú Thỏ sống trong khu rừng xanh với mẹ. Mỗi lúc chuyển mùa, mẹ của thỏ lại bị ốm nặng. Thương mẹ quá, thỏ liền bàn với bác Khỉ già thông thái:
- Chúng ta hãy cùng nhau làm một chiếc cầu vồng thật đẹp để đón mùa Xuân.
- Nhưng bằng cách nào? - Bác Khỉ già hỏi lại.
- Cháu sẽ rủ muông thú trong rừng góp những chiếc lông đẹp nhất để làm chiếc cầu vồng nhiều màu sắc.
Tin lan truyền đi khắp nơi. Muông thú trong rừng đều muốn gặp mùa Xuân dịu hiền nên vui vẻ góp những sắc màu đẹp nhất. Nào là màu xám của Gấu, màu vàng tơ của Hươu Sao, màu nâu của Sóc. Rồi chim Công, Vẹt, Vành Khuyên.... cũng góp những chiếc lông nhiều màu sắc của mình. Bầy cá cũng cử cá Chép mang đến một túi vây cá lấp lánh sắc màu.
Chim Sâu khéo tay bắt đầu kết nối những mảng màu để làm chiếc cầu vồng.
Trong khi đó, Thỏ tạm biệt các bạn muông thú để lên đường đi tìm các loài hoa.
Thỏ đi, đi mãi, vượt thác, lên ngàn, băng qua hết khu rừng này đến khu rừng khác để gặp từng loài hoa. Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Thỏ dành cho mẹ, các loài hoa đều đồng ý sẽ tích tụ dưỡng chất để chờ chị gió báo tin là đồng loạt nở.
Một buổi sáng cuối mùa Đông, chim Sâu đã dệt xong những mảng màu cuối cùng. Chiếc cầu vồng xuất hiện làm muôn loài trên mặt đất xôn xao. Chị gió nhanh chóng báo tin cho các loài hoa. Như đã hẹn, những nụ hoa lần lượt trồi lên, nở muôn màu rực rỡ. Cả mặt đất lộng lẫy sắc màu. Nàng mùa Xuân xinh đẹp đã đến với trái đất.
Từ đó, trên trái đất có đủ bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Nếu các bé để ý sẽ thấy các loài hoa đều khoe màu rực rỡ khi những làn gió xuân nhè nhẹ thổi tới.
Còn riêng chú Thỏ đáng yêu đã được nàng mùa Xuân tặng cho một chiếc áo trắng tinh, mềm mại vì tấm lòng hiếu thảo và đã biết đoàn kết các bạn muông thú và các loài hoa để cùng nhau đón mùa Xuân về.

Sơn tinh – Thủy Tinh

Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên gọi là Mỵ Nương, sắc đẹp tuyệt trần. Mỵ Nương được vua cha yêu thương rất mực. Nhà vua muốn kén cho nàng một người chồng thật xứng đáng.
Một hôm có hai chàng trai đến, xin ra mắt nhà vua để cầu hôn. Một người ở vùng núi Ba Vì, tuấn tú và tài giỏi khác thường: chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Nhân dân trong vùng gọi chàng là Sơn Tinh. Còn một người ở mãi tận miền biển Đông tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hò ma, ma tới - Chàng này tên gọi là Thủy Tinh.
Một người là chúa của miền non cao, một người là chúa của vùng nước thẳm, cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng cả. Hùng Vương băn khoăn không biết nhận lời ai, từ chối ai. Nhà vua cho mời các quan lạc hầu vào bàn mà vẫn không tìm được kế hay. Cuối cùng, Hùng Vương phán rằng:
   - Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, thì được rước dâu về.
Sáng sớm hôm sau, Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến trước và được phép đưa dâu về núi. Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo, một hai đòi cướp lại Mỵ Nương.
Thủy Tinh hô ma, gọi gió, làm thành dông bão đùng đùng rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn tiến đánh Sơn Tinh. Nước ngập lúa, ngập đồng rồi ngập nhà, ngập cửa.
Sơn Tinh không hề nao núng, dùng phép màu bốc từng quả đồi, di từng dãy núi chặn đứng dòng nước lũ. Nước dâng lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại làm cho đồi, núi mọc cao lên bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời liền, cuối cùng Thủy Tinh đuối sức phải rút quân về.
Từ đó, oán ngày càng thêm nặng, thù ngày càng thêm sâu, không năm nào Thủy Tinh không làm mưa làm bão, dâng nước lên đánh Sơn Tinh và lần nào Thủy Tinh cũng thua, phải bỏ chạy.

Cô con út của ông Mặt Trời

Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.
Người anh kề với cô là Đất. Ngay từ nhỏ hai anh em Đất và Trăng đã rất thân nhau. Trò chơi thích nhất của hai anh em là chạy vòng tròn. Trăng nắm tay anh chạy quanh. Hai anh em tính nết mỗi người một khác. Đất hiền lành, làm lụng quanh năm. Đất làm ra bao nhiêu của cải cho con người. Khắp nơi chim chóc ca hát. Cô Trăng tính tình dịu dàng, nhưng không thích làm việc, suốt ngày chỉ rong chơi. Ông Mặt Trời rất yêu thương các con. Ông tỏa hơi nóng sưởi ấm cho chúng. Còn các con ông tươi vui rạng rỡ. Cô Trăng nũng nịu quỳ xuống bên cha thỏ thẻ: “Cha ơi! Con biết làm gì bây giờ?”. Ông Mặt Trời vuốt mái tóc con bảo: “Đêm đêm con hãy tỏa ánh sáng của con xuống đất làm dịu mát muôn loài”. Từ đó cô Trăng đã bắt đầu làm việc. Nhiều khi anh Đất thấy thiếu em gái.
Mùa thu đến. Đất và Trăng đem đến cho con người bao nhiêu trái chín thơm ngon và ánh trăng vàng óng. Mỗi năm một lần, người lớn làm đèn cho trẻ nhỏ rước đi đón cô Trăng xuống chơi. Đó là vào đêm Trung thu, các em nắm tay nhau nhảy múa ca hát vòng quanh cô. Cô Trăng thì cười long lanh ánh mắt, còn anh Đất thì tỏa ngát hương thơm trong quả chín. Trên cao, giá như ông Mặt Trời hé màn mây nhìn xuống, hẳn ông sẽ mỉm cười vuốt râu: “Con gái ta được việc lắm”.

Nàng tiên bóng đêm

Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”.
- Tại sao tôi lại đáng sợ cơ chứ? –Giọng của ai đó bất ngờ vang lên trong bóng tối.
Bé Hoa ngạc nhiên nhìn xung quanh. Bé thấy bên cửa sổ một người phụ nữ, gương mặt trắng hồng và tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời. Cô ta khóac một chiếc áo choàng lấp lánh như những vì sao bạc. Cô nói:
- Hãy ngắm nìn tôi – Cô bé thân yêu. Chẳng lẽ tôi lại không xinh đẹp?
Bé Hoa khẽ hỏi: - nhưng cô là ai?
Người phụ nữ mỉm cười: - Ta là nàng tiên đêm, ta đến thay cho ngày để tặng cho tất cả mọi người sự bình yên và giấc ngủ.
Cô tiên đến bên bé hoa, cầm tay bé và nói: - Hãy bay cùng ta và cháu sẽ thấy cả vương quốc của cháu ngủ bình yên và ngọt ngào như thế nào.
Thế rồi, nàng tiên đêm cùng bé Hoa bay qua cửa sổ. Họ bay qua những thành phố và làng mạc. Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ dịu dàng và êm đẹp. Chưa bao giờ bé Hoa thấy cảnh đẹp đến thế. Bé Hoa thầm thì: - Cô không đáng sợ, cô tuyệt diệu và bí ẩn làm sao.
(Vi Tiểu Thanh)

Chủ đề tháng 03: Phương tiện và luật lệ giao thông

Một phen sợ hãi

Ở một nông trường nọ có rất nhiều các chú Xe Ủi. Nhỏ nhất trong số đó là một chú Xe Ủi màu xanh. Chú mới đến trang trại chưa lâu nên rất muốn làm quen và giúp đỡ mọi người.
Một hôm, chú đi qua một đống đất to, chú cố sức để ủi đống đất nhưng đất to và nặng quá nên chú không thể làm gì nổi.
Vừa lúc đó có một bác Xe Ủi to đi tới, bác nói: “Cháu hãy lùi ra một bên để bác làm cho, cháu nhỏ nên không đủ sức làm đâu”.
Nghe vậy Xe Ủi xanh liền đứng lùi ra để bác Xe Ủi to tiến tới. Bác Xe Ủi to dễ dàng xúc đống đất đỗ đi chỗ khác.
Chú Xe Ủi xanh buồn quá vì mãi mà chưa làm được việc gì để giúp đỡ moị người. Chú quyết định đi theo bác Xe Ủi to.
Xe Ủi to và Xe Ủi nhỏ vừa đi vừa hát rất vui vẻ. Bỗng chú nhìn thấy một vườn cam chín vàng, có rất nhiều quả và thật là thơm.
Nhiều quả cam chín đã rụng xuống đất, bác Xe Ủi to tiến tới để xúc chỗ quả rụng nhưng vì bác to quá nên không thể xúc nổi những quả cam nhỏ.
Bác liền nói: “Xe Ủi nhỏ ơi! Cháu hãy thử xúc xem sao có thể cháu sẽ làm được đó”. Chú Xe Ủi màu xanh liền tiến tới, nhẹ nhàng xúc từng quả, từng quả một. “Ôi, thật là tuyệt vời, cuối cùng cháu đã làm được việc có ích rồi”. Chú Xe Ủi reo lên vui sướng.
(Lương Thị Bình)

Vì sao Thỏ cụt đuôi

Thỏ và Nhím là đôi bạn rất thân. Thỏ vốn thông minh nhưng nghịch ngợm hay leo trèo nhảy nhót khắp nơi. Nhím hiền lành, chịu khó, tính tình cẩn thận, chắc chắn.
Một hôm Thỏ rủ Nhím ra ven rừng chơi. Cạnh rừng có một con đường đất đỏ chạy qua, bên kia là bãi cỏ rộng nhiều hoa thơm, bướm lượn, trông thật thích mắt.
Thỏ nói với Nhím: “Chúng mình chạy nhanh qua đường, sang bên kia tha hồ mà hái hoa, bắt bướm."
Vốn tính cẩn thận Nhím nói: “Bên kia đường là bãi cỏ trống vắng, trên đường lại có ô tô chạy chúng mình đứng ngắm hoa cũng được."
Thỏ nghĩ: “Bãi cỏ rộng thế tha hồ mà chạy nhảy, nếu có gì nguy hiểm thì mình chạy nhanh là được.
Nghĩ rồi, Thỏ chạy băng qua đường. Vừa lúc ấy có một chiếc ô tô chạy đến. Thấy Thỏ, ôtô vội phanh thắng két một cái, chú Thỏ bé nhỏ chui tọt vào gầm xe, chiếc đuôi xinh đẹp của nó đã bị xe đè lên đứt rời ra.
Thấy Thỏ bị nạn, Nhím vội chạy ra đỡ Thỏ vào lề đường. Bị mất đuôi, Thỏ đau đớn, nó ân hận vì đã không nghe lời Nhím, chiếc đuôi của Thỏ còn lại một đọan ngắn ngủi trông thật xấu xí.
Nhím động viên Thỏ: “Từ nay chúng mình cùng phải cẩn thận hơn khi sang đường, phải nhìn sang trái, sang phải, không có xe đến gần mới được qua đường”. Thỏ bẽn lẽn: “Tớ đồng ý”.
(Sưu tầm)

Qua Đường

Vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp, những tia nắng hồng nhảy nhót trên những cành cây đầy lộc xanh mơm mởm. Hai chị em mai và An xin phép mẹ đi chơi loanh quanh trong phố. Mẹ đồng ý và dặn: “Nhớ đừng đi chơi xa các con nhé!”. Mai và An vâng dạ rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà. Ra đường được ngắm trời, ngắm đất và thở không khí trong lành, hai chị em cười nói ríu rít.
- Em xem kìa, trên cành cây hoa sữa có một con chim xinh đang nhảy nhót bắt sâu hay không kìa! Nó là chú sâu rất có ích em ạ.
- Chị Mai ơi! Cửa hàng kia có Hécman khổng lồ đẹp quá, chị em mình sang xem đi!
Bé An rất thích người máy Hécman nên kéo chị ào sang đường, chẳng chú ý gì cả.
Kít, kít…tiếng một loại xe phanh gấp nghe rợn cả người. Hai chị em nhìn lên, một đòan xe dừng hết cả lại.
 - Này, hai cháu kia, các cháu không nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ đang bật mà dám sang đường, nguy hiểm quá.
Chú cảnh sát giao thông chạy đến dắt hai chị em quay lại. Chú chỉ đèn hiệu và ôn tồn giải thích: “Các cháu có nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ kia không? Khi nào đèn đỏ tắt, đèn xanh bật lên các cháu mới được qua đường nghe chưa nào!.
Hai chị em Mai và an toát mồ hơi nhìn nhau. Mai bẽn lẽn nói: “Xin lỗi chú, lần sau sang đường chúng cháu nhớ tín hiệu đèn mà ạ!”.
Chú cảnh sát giao thông dặn tiếp “ Các chú khi qua đường phải có người lớn dắt, không thì rất dễ xảy ra tai nạn”.
Từ hôm đó hai chị em Mai và An nhớ mãi “đèn đỏ dừng lại, đèn xanh mới được đi, khi đi qua đường phải có người lớn dắt”.

Những tấm biển biết nói

Những chiếc ô tô đang lao vút trên đường. Nhưng kia, chúng bỗng phanh kít lại; hoặc đi chầm chậm một cách “hiền từ”. Vì sao vậy nhỉ? “phép màu” nào đã khiến những chiếc xe đang “hung hăng” kia thay đổi bất ngờ như thế? Xin “bật mí” cùng các bạn nhỏ: “phép màu”, đó chính là các cột đèn và bảng hiệu giao thông trên đường phố đấy. Tuy chúng chẳng biết nói, nhưng cứ nhìn thấy chúng thôi, các chú lái xe phải răm rắp “nghe lới”. Người lớn gọi chúng là luật lệ giao thông đấy các em ạ.
    Hồi xưa, khi các loại xe thô sơ mới xuất hiện, ở nước Anh đã ra đời luật giao thông đầu tiên: Khi ô tô đi trên đường, phải có một ngưới cầm cờ chạy trước mũi xe để thông báo cho mọi người, nhằm tránh nguy hiểm. Chắc các bạn đọc tí hon ngạc nhiên lắm nhỉ, vì ôtô chạy nhanh thế, làm sao mà người chạy trước xe được? nhưng hóa ra ôtô thời ấy đi rất chậm, chậm hơn cả đi xe đạp ngày nay.
    Thời gian trôi đi, ôtô xuất hiện ngày càng nhiều, gây ra không ít phiền phức cho nhau và cho người đi bộ. Để tránh những điều trên, tại những đoạn đường cần thận trọng, người ta treo những tấm biển có ghi các dòng chữ: “Cẩn thận! Đọan đường khó đi!. “Đây là lối cho người đi bộ”…
    Nhưng rồi đến lúc, ôtô không chỉ đi lại trong phạm vi một nước. Chúng đi từ nước này sang nước khác. LÀm sao bây giờ, nếu những người lái xe không biết tiếng của những nước họ sẽ đến? Thế là một số “hà thông thái” bèn họp nhau lại và cùng suy nghĩ ra những lí hiệu đi đường. Thời gian đầu, họ chỉ nghĩ ra có 4 kí hiệu thôi.
1. Đường uốn khúc
2. Đường gồ ghề
3.  Đường có tàu hỏa chạy qua
4.  Ngã tư
Đến nay, các kí hiệu giao thông ngày càng nhiều. các chú lái xe muốn được cấp bằng, phải học thuộc “làu làu” tất cả các kí hiệu rắc rối đó. Vì vậy, nhựng tấm biển hiệu giao thông lúc nào cũng như biết nói, nhắc cho các chú lái xe không gây nguy hiểm trên đường.
Lúc đầu, đèn giao thông “Xanh, vàng, đỏ” cũng chưa có. Mãi về sau này, “phát minh” tuyệt vời đó ra đời, như bây giờ các em thấy chúng “trấn giữ” ở các ngã tư, ngã năm đường phố đấy. Hẹn một dịp khác, chúng mình lại trò truyện về cây đèn giao thông thú vị đó nhé.
(Nguyễn Đức)

Bê mẹ và Bê con

Sau những ngày trời liên tiếp đổ mưa, sáng nay nắng ấm, mọi cảnh vật như tươi tỉnh, những đám cỏ non vươn lên xanh mơn mởn. Ba mẹ con chị Bê nhanh chân bước ra khỏi nhà. Như thường lệ, Bê mẹ dắt hai con ra phái cuối làng, ơi đây là một vùng đất trồng cỏ có đường sắt chạy ngang giữa hai làng.
Hai chú bê con chạy nhảy quanh mẹ một lúc lâu, chúng cảm thấy đói, cả hai xin mẹ đi tìm cỏ non để ăn. Bê mẹ dặn:
- Các con tìm cỏ quanh đây, không được băng qua dường sắt nguy hiểm lắm đấy!
Cả hai hớn hở chạy đi tìm cỏ non. Nhìn những đám cỏ xanh mơn mởn, cả hai cùng mải mê ăn, vượt lên gần đường sắt, quên cả lời mẹ dặn.
Mải mê gặm cỏ, một lúc sau, Bê mẹ nhìn quanh quẩn không thấy hai con đâu, liền gọi to mấy tiếng: “Be…be!” nhưng chẳng thấy hai con trả lời. Bê mẹ vội vã đi tìm con. Bỗng từ đằng xa, Bê mẹ nhìn thấy hai con đang đến gần đường sắt, Bê mẹ vội chạy đến, gọi hai con dừng.
Vừa lúc đó, đòan tàu vừa tiến đến cùng với tiếng còi tàu làm hai chú Bê con giật bắn cả người.
Nguy hiểm đã qua, ba mẹ con ôm nhau mừng rỡ. Nhìn thấy mồ hôi ướt đầm của mẹ, hai chú Bê con vô cùng hối hận và xin lỗi mẹ.
- Thưa mẹ, chúng con xin lỗi mẹ, từ nay về sau chúng con sẽ vâng lời mẹ không đến gần đường sắt nữa!. Bê con lí nhí nói.
Hai con biết nhận lỗi là tốt, các con phải biết vâng lời mẹ, không nên gặm cỏ hoặc chơi gần đường sắt rất nguy hiểm – Bê mẹ căn dặn bê con.
- Hai chú Bê con đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn mẹ, cuối cùng không ai bảo ai, cả hai cùng nhìn xuống con đường ray dài thăm thẳm.
(Trần Thị Khánh Dung) 

Thỏ con đi học

Mấy hôm nay, cả nhà Thỏ bận rộn đào xới khu vườn xung quanh nhà để trồng lại cà rốt dự trữ cho mùa đông sắp tới. thấy bố mẹ bận rộn, Thỏ con xin phép mẹ được đi học một mình để bố mẹ không phải đưa đón. Bố mẹ Thỏ đồng ý. Thỏ mẹ dặn: “Khi đi học con đi cẩn thận, đi bên lề đường bên phải, đến ngã tư con rẽ phải đến nơi có vạch sơn trắng trước cổng trường con mới sang đường, vì đó là nơi dành cho người đi bộ”.
Thỏ con vâng lời mẹ và ra đi. Nó phấn khởi vì đây là lần đầu tiên trong đời Thỏ con được đi học một mình.
Đi được một đoạn, Thỏ con gặp Chó con cũng đi học, trên tay Chó con ôm một quả bóng to. Chó con rủ: “Chúng mình cùng lăn bóng đến trường”. Thỏ con lắc đầu: “Tớ không chơi bóng trên đường, rất nguy hiểm.
Chó con bĩu môi: “Sợ gì! Cậu không chơi tí tớ chơi một mình vậy. Nói xong, Chó con thả bóng xuống và lấy chân đá bóng đi trên lề đường. Chó con vừa chạy theo bóng vừa cười thích thú, được một đọan bóng đi chệch hướng lăn xuống lòng đường, chó con thấy vậy lao ngay xuống lòng đường để bắt bóng, Chó con chạy nhanh quá không để ý gì đến người đi xe đạp, nó bị va phải người đi xe, may mà bác lái xe phanh lại kịp, Chó con chỉ bị té xuống và trầy đầu gối. Mọi người xúm lại, một người kêu lên: “Tại sao lại dại dột chơi bóng ở ngoài đường chứ, may mà va phải xe đạp chứ va phải xe to thì mất mạng rồi!”.
Bác đi xe đạp lau chỗ xước và đầu gối cho Chó con. Thỏ con đến bên bác đi xe cảm ơn bác. Bác dặn cả hai đi trên lề đường và không chơi nữa.
Thỏ con và Chó con cùng đến trường, cả hai đi bên lề đường và im lặng nghĩ đến lời mẹ dặn trước ki đi.
Hai bạn đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường điểm vào học. Thỏ con, Chó con cùng xếp hàng vào lớp. Hôm nay, cô dạy an toàn giao thông -  Bài: Không đùa giỡn thả diều, chơi bóng ở lòng, lề đường?”. Thỏ con trả lời: “Thưa cô vì như vậy rất nguy hiểm, gây tai nạn cho mình và cho người khác. Cô giáo khen Thỏ con giỏi.
Giờ ra chơi, Chó con đến gần Thỏ con và nói: “Tớ xin học ở cậu. Từ nay tớ sẽ không bao giờ đùa giỡn, chơi bóng ở lòng lề đường nữa mà chỉ chơi ở sân trường thôi. Bây giờ chúng ta cùng chơi bóng đi”. Thỏ con cùng chơi bóng trong sân rất vui vẻ.
Đỗ Thị Ngọc Anh (Bến Tre)

Chủ đề tháng 02: Động vật (P2)

Ai biết ăn dè

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn. Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là….ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con muời hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ đoạt giải thưởng.
Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày
Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 ngày,
Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngày đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc.
Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác
Khướu có giọng hót vang xa thông báo:
- Vô địch ăn dè là …Nh…í…m!
Tất cả đều hoan hô Nhím
Đúng lúc ấy, Sóc bước ra nói:
- Thưa ban giám khảo, cháu còn ai hạt đâu nữa chưa ăn.
Bác Khướu hỏi:
-Hai hạt đâu ấy đâu?
Sóc thưa:
- Xin Ban gíam khảo đi cùng cháu.
Nói rồi, Sóc dần cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục:
- Hai hạt đậu của cháu đâu?
Sóc liền trỏ vào hai cây đâu nhỏ Đã có lá, có ngọn, đáp:
- Thưa bác, đây ạ! Cháu đã trồng đúng 20 hôm.
Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ:
- Giỏi quá! Sóc mới là nhất!
Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đâu nữa…
(Cẩm Bích sưu tầm)

Cá Diếc con

Đàn cá diếc mới lớn đang tung tăng bơi lội, nô đùa trong hồ nước. Nhìn cái gì, Diếc con cũng thấy lạ. Bỗng có Bác Rùa từ đâu bơi tới.
Diếc con tròn mắt nhìn. Lạ quá, cùng ở dưới nước mà bác ấy không giống họ hàng nhà cá: Cái đầu thò ra, thụt vào. Cái đuôi ngắn ngun ngủn. cái “nhà” trên lưng thật nặng nề. Lịa còn bốn cái câhn thô kệch nữa chứ!
Diếc con lại thấy từ bác cá Chép, cá Mè, cá Chuối đến chú Rô, Mương…Khi gặp bác Rùa đều chào rất lễ phép, kính trọng.
Diếc con chê bác Rùa xấu xí. Diết mẹ biết vậy liền kể:
- Bác Rùa cao tuổi nhất, hiểu biết nhất vùng hồ này. Ngờ có bốn chân, bác hồ lên được bờ, biết nhiếu cảnh, nhiều chuyện trên cạn. Bác rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.
Buổi chiều kia, Diếc con bơi lửng lơ sát mặt nước, say sưa ngắm lão chim có bộ lông xanh biếc, tuyệt đẹp! Lão bay đứng lại như treo trên không trung, thật tài!
lão chim rơi tõm xuống nước, rồi lại bay lên ngay. Diếc nghĩ lão chim cũng nghịch nước! Thoắt cái lão đứng như treo trên đầu Diếc con, nhìn Diếc chăm chú.
Bỗng lão chim lão chim lao vút xuống đầu Diếc, cùng lúc luồng nước mạnh mang một bóng đen to lớn ào tới, nhấn Diếc con chìm sâu xuống. Diếc con được bác Rùa cứu thoát khỏi lão Bói cá.
Biết chuyện, Diếc mẹ dẫn con đến cảm ơn bác Rùa . Thì ra, chính cái “nhà” nặng nề trên lưng bác Rùa đã che chắn, cứu Diếc con thoát khỏi mỏ lão Bói cá độc ác.
Diếc con rất nhớ ơn bác rùa. Mỗi lần gặp bác Rùa, Diếc lễ phép chào:
- Cháu chào bác Rùa ạ!
(Nguyễn Đình Quảng)

Cá Cầu Vồng

Trứơc kia, cá Cầu Vồng là con cá đẹp nhất trong biển cả. Vì luôn nghĩ rằng mình đẹp nên cá Cầu Vồng rất kiêu căng và không chơi với những con cá khác.
Có một lần, cá Xanh nhỏ đến hỏi con cá Cầu Vồng một cái vẩy lóng lánh. Cá Cầu Vồng chỉ cười lớn và nói:
- Không bao giờ!
Từ đó, tất cả cá dần dần dần rời xa, Không chuyện trò và chơi với cá Cầu Vồng nữa. Cá Cầu Vồng rất buồn nên đi hỏi Cua:
- Anh Cua ơi, tại sao không ai thích tôi vậy?
Cua trả lời:
- Cô đi hỏi bác Tôm Hùm đi. Bác ấy thông minh lắm.
Cá Cầu Vồng tìm đến bác Tôm Hùm và hỏi:
- Bác Tôm Hùm ơi, tại sao không ai thích tôi vậy?
Bác Tôm Hùm chậm rãi trả lời:
 - Hãy chia cho các bạn những cái vẩy của cháu. Cháu sẽ không được đẹp như trước nhưng cháu sẽ có rất nhiều bạn.
Cá Cầu Vồng đáp lại thật nhanh:
- Cháu không thể làm như vậy!
Đột nhiên Cá Xanh Nhỏ mon men bơi tới và hỏi:
- Cá Cầu Vồng ơi! Cho tôi xin một cái vẩy. Cá Xanh Nhỏ vui quá, bơi vòng quanh cá Cầu Vồng. Thấy vậy cá Cầu Vồng cũng vui theo và cả hai cùng bơi vòng quanh bác Tôm Hùm.
Nghe tin. tất cả cá trong biển sắp hàng để xin vẩy của cá Cầu Vồng. Cá Cầu Vồng cho dần dần những cái vẩy xinh đẹp của mình. Cuối cùng, Cá Cầu Vồng chỉ còn một cái vẩy. Như lời bác Tôm Hùm nói, cá Cầu Vồng không còn đẹp như trước nữa. Bây giờ cá Cầu Vồng có rất nhiều bạn và là con cá vui nhất trong biển cả.
(Phỏng dịch, Cẩm Bích sưu tầm)

Cá Cầu Vồng can đảm

Xa tít ngoài đại dương, có môt đàn cá tụ tập bên nhau. Đó là giống cá đặc biệt, mỗi con đều có những cái vây long lánh. Kể từ khi cá Cầu Vồng phân phát lớp vây đẹp của mình cho đàn cá chung quanh, thì tất cả trở thành bạn thân, làm gì cũng có nhau. Chúng bơi chung, chơi chung, ăn chung và khi ngỉ ngơi, chúng cũng quây quần bên nhau.
Đàn cá sống êm đềm bên nhau, không thèm để ý đến những giống cá khác. Một hôm, giữa lúc chúng đang chơi trò chơi đuổi bắt, bỗng có chú cá nhỏ đuôi vằn bơi lạc tới, cả bầy nhìn chú với những ánh mắt xa lạ!
Chú cá đuôi vằn lên tiếng nói:
- Các bạn cho tôi chơi chung với, được không?
Một con trong bầy đáp lại ngay:
 - Chúng tôi đang chơi trò đuổi bắt. Đứa nào bị chộp vào váy là thua. Anh không có váy như tụi tôi, làm sao chơi được!
Chú cá đuôi vằn hỏi thêm:
- Phải có vẩy đặc biệt mới chơi được hay sao?
 - Dĩ nhiên rồi! – một chú cá trong bầy trả lời – Thôi, tụi mình chơi tiếp đi. Đừng để ý đến nó nữa.
Nói xong cả bầy quay về với trò chơi dang dở.
Nhưng cá Cầu Vồng lấy làm áy náy lắm. Vì không muốn mất lòng bầy cá bạn nên Cầu Vồng không dám lên tiếng nói giúp chú cá đuôi vằn kia. Cá Cầu Vồng từ từ bơi ra nhập bọn cùng nhóm bạn cá, nhưng trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chú cá mỏ đuôi vằn một mình bơi quanh ghềnh đá. Buồn rầu nhìn đàn cá chơi đùa với nhau. Cuộc chơi vui quá, lũ cá lao vùn vụt, ngụp lặn đuổi bắt nhau dưới làn nước Trong khi đó cá Cầu Vồng nhớ lại cái cảm giác cô đơn hồi trước mà chính nó đã trải qua. Ngày ấy tất cả mọi con cá khác đều không chơi với nó không san sẻ cho ai lớp vẩy rực rỡ của mình. Bây giờ thì ai cũng thích rủ cá Cầu Vồng cùng chơi vì nó đã chia vẩy đẹp của mình cho các con cá khác.
Mải chơi nên chẳng đứa nào biết rằng có sự nguy hiểm đang sắp xảy ra quanh ghềnh đá…
Một con cá mập bất chợt như mũi tên phóng vụt tới giữa bầy cá nhỏ. Lũ cá hỏang hốt chạy tứ phía, tìm chỗ ẩn núp.
May quá, chúng tìm được chỗ trốn an toàn sau khe đá. Con cá nập lớn quá chui qua không lọt.
Nhưng riêng chú cá đuôi vằn thì lội vào không kịp. Cá Cầu Vồng nhìn ra, vô cùng lo sợ.
Con cá nhỏ bên cạnh hỏi;
- Chuyện gì vậy?
Cá Cầu Vồng đáp:
- Chú cá đuôi vằn còn kẹt ngoài kia. Chỉ còn mình nó! Tụi mình phải nhanh lên giúp nó, không thôi nguy mất!
Vừa nói dứt lời, cá Cầu Vồng bơi ra và gọi bạn bè:
- Các bạn theo tôi mau!
Cả bầy cá lo sợ, nhưng chúng biết việc phải làm. Chúng cùng nhau bơi theo cá Cầu Vồng và chẳng bao lâu chúng trông thấy chú cá đuôi vằn nhỏ bé đang lội vùng vậy trườc cái miện hãi hùng của cá mập. Cá Cầu Vồng thấy chú cá đuôi vằn sắp kiệt sức mất rồi!
 - Mau lên! Xông vào cứu nó!
Cá Cầu Vồng hô lớn. Thế là tất cả đàn cá nhất loạt lao về phía cá mập. Cá mập lúng túng, quay bên này, quẹo bên kia, chộp bên phải, đớp bên trái, cho đến khi mắt hoa cả lên!
Nhờ vậy, cá Cầu Vồng lặng lẽ đưa được chú cá đuôi vằn thoát ra chỗ an toàn. Chú cá đuôi vằn nhỏ nói:
 - Anh thật là can đảm! cám ơn anh đã cứu tôi!
Rồi cả bầy nhìn theo con cá mập mệt mỏi bơi đi chỗ khác.
 Khi tất cả đàn cá đã an toàn trở về ghềnh đá, chúng cùng nhau đón mừng chú cá đuôi vằn nhập bọn. Cá Cầu Vồng bảo:
- Ở lại đây chơi với tụi tôi nhé!
Cá đuôi vằn hỏi:

 - Tôi không có vảy như các bạn, làm sao chơi được?
Một con cá nói:
 - Bạn không có vảy như chúng tôi, nhưng bạn có vi giống chúng tôi. Vậy thì mình đổi trò chơi. Thay vì đụng vào vảy thì đứa nào bị đụng vào vi là thua!
Cả bầy reo hò đồng ý và lao ra chơi đùa giữa dòng nước trong xanh.
(Phỏng dịch, Cẩm Bích sưu tầm)

Cao và Thấp

Một sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào công viên chơi. Dê thì thấp bé, Lạc Đà thì cao lêu nghêu. Dê nói:
- Thấp là tốt nhất.
- Còn Lạc Đà lại cho rằng “Cao vẫn tốt nhất”, rồi sinh ra cãi nhau ầm ỹ.
Cả hai đã đến công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuê
Cành là vườn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ăn ngon miệng, còn Dê thì chịu… nhịn, nhìn Lạc Đà ăn mà thèm.
Lạc Đà đắc chí cười khì:
- Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ?
Cả hai định vào công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dê chui vào dễ dàng gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn không vào được.
Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà:
- Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào? Tôi nói cấm có sai.
Lạc Đà lắc đầu Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử, bác Trâu hiền từ nói:
- Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu.
Lạc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trâu, Thấy mình không đúng, Bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa mình.
(Lương Thiện Nhân)

Chiếc áo mùa xuân

Vào những ngày mùa đông lạnh cóng, tuyết rơi trắng xóa, cả Thỏ mẹ và Thỏ con
Đều khóac trên mình bộ áo da trắng tinh.
Sang xuân, chú Thỏ con vẫn mặc chiếc áo da trắng. trong rừng, cô Gà Gô đã thay một bộ áo hoa rất đẹp bởi mùa xuân, cánh đồng đầy ắp hoa đò lá xanh, còn vào mùa đông, tuyết phủ trắng thì phải mặc áo trắng, như thế sẽ dễ ẩn nấp hơn!
Đến bên hồ, một anh bạn Nhái Bén vừa mới thức dậy, toàn thân tỏa ánh xanh như cây cỏ. Ngay cả những anh Châu Chấu cũng hay áo mùa xuân mới: Anh thích nhảy trên bãi cỏ thì mặc áo xanh, còn anh thích nhảy trên bãi đất lại mặc áo nâu. Nhìn thấy Thỏ con. Châu Chấu cười giễu:
 - Ha ha! Mùa xuân mà vẫn mặc áo da trắng cơ à? Đúng là đồ Thỏ ngốc nghéch!
Thỏ con xấu hổ quá, chạy thẳng một mạch về nhà, nằng nặc đòi mẹ phải thay quần áo cho, Thỏ mẹ cười và nói:
- Con thử soi gương xem nào.
Và thật kỳ lạ khi trong gương, chú thấy mình đã mọc rất nhiều lông màu xám. Thỏ sung sướng reo lên:
- A! thấy rồi, con đã mặc quần áo mùa xuân mẹ ạ!
Mấy ngày sau, hai mẹ con nhà Thỏ đã thay hết lông và mặc bộ quần áo mùa xuân mới.

(Phương Anh)

Chủ đề tháng 02: Động vật (P3)

Chim Vàng Anh ca hát

Các loài chim và thú trong rừng đang chuẩn bị hội diễn văn nghệ. Chị Sóc nâu tìm gặp Vàng Anh và bảo:
- Hôm hội diễn em sẽ hát một bài nhé!
Vốn hút nhát nên Vàng Anh chẳng dám nhận lời. Mẹ Vàng Anh động viên mãi, cô bé mớ “Vâng ạ!”. Khi chị Sóc Nâu giới thiệu, nười xem đã vỗ tay hoan hô trước, làm Vàng Anh cứ sờ sợ, tim đập thình thịch. Rụt rè một lúc lâu, Vàng anh mới dám bước ra sân khấu.
Vì quá run sợ, ca sĩ tí hon Vàng Anh chỉ hát được có nửa bài “Em là bông hồng nhỏ”, rồi bỏ sân khấu, buồn bã bay về nhà.
Các bạn chim khách, sáo sậu, khiếu, họa mi…ngồi nghe ở dưới bàn tán:
- Cô bé Vàng Anh có giọng hát rất hay, nhưng nhút nhát quá không hát được!
Về tới nhà, Vàng Anh Phụng Phịu nói với mẹ:
- Từ nay con chẳng hát nữa đâu! Người nghe thật là đông, ngượng chết đi được! Mẹ Vàng Anh lại bảo:
- Con cứ tập hát thật nhiều trước các bạn. Rồi con sẽ bạo dạn hơn!
Nghe lời mẹ, sau đó, ngày nào Vàng Anh cũng tập hát và hát cho các Anh Vẹt xanh nghe. Có Khi lại biểu diễn cho các chị chim khách, các cô sáo đen, sáo sậu, chào mào nghe. Ai cũng khen Vàng Anh hát hay hơn và bạo dạn hơn nhiều. Cô bé hát bài “Trái đất này là của chúng mình”, người nghe vỗ tay thật dòn, đòi hát lại đến ba lần. Tiếng hát chưa dứt, Vàng Anh đã ôm hoa tặng đầy ngực và vui sướng đến trào nước mắt.

(NXB Phụ Nữ)

Chó Sói và Cừu non

Một con Sói đi kiếm ăn cả ngày trong rừng mà chưa kiếm được chút gì bỏ vào bụng. Mãi đến gần tối mới thấy một đàn Cừu xuất hiện ở phía cửa rừng.
Cuối đàn, một chú Cừu non đi tụt lại đằng sau, vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Sói ta mừng quá, vội vàng lao tới, áp sát chú Cừu non.
Thoáng thấy cặp mắt của Sói đỏ khè như hai hòn lửa, Cừu non hoảng hồn. Nhưng Cừu non đã kịp thời nén được sợ hãi, ung dung bước tới trước mặt Sói dữ  nói:
- Thưa bác, anh chăn cừu sai tôi đến nộp mạng cho bác để tỏ lòng biết ơn bác cả ngày hôm nay không quấy nhiễu đàn Cừu chúng tôi. Anh dặn tôi phải hát tặng bác một bài thật hay để bác nghe cho vui tai trước khi ăn thịt tôi cho ngon miệng.
Sói ta không ngờ mình được trọng vọng như vậy, lấy làm thích chí và cảm động lắm, liền cho phép Cừu non trổ tài ca hát. Cừu non ráng hơi, ráng sức be lên thật to, tiếng kêu be be lên bổng xuống trầm, mỗi lúc một vang xa. Anh chăn cừu nghe được, lập tức vác gậy chạy lại, nện chó Sói ta lúc ấy đang vểnh tai nghe hát một trận nên thân.
Cừu non thoát nạn nhờ nhanh trí và can đảm, còn Chó Sói no đòn, bỏ chạy, vừa chạy vừa than thân:
- Ai đời Chó Sói mà nghe ca hát! Mồi kề bên miệng lại để mắc mưu Cừu non, đau thật là đau!

Tại sao Gà Trống gáy

 Ngày xưa, gà trống có một bộ lông thật là sặc sỡ, đẹp lộng lẫy. Trong khi đó, công chỉ có một bộ lông khá óng ả, nhưng không được đẹp bằng lông của gà trống.
Một hôm, gà đang đi dạo trong rừng thì gặp công. Cả hai truyện trò hợp tính nên kết bạn cùng nhau. Từ đó công có nhiều dịp nhìn ngắm bộ lông của gà, và tường mơ ước được có bộ lông đẹp như thế. Còn gà thì vô tình không biết sự mong ước của công, nên vẫn vô tình phô trương nét đẹp của bộ lông mình cho công thấy. Khiến câng ngày càng thêm thèm muốn chiếm đoạt bộ lông đó.
Đến ngày kia, công chợt nghĩ ra một kế để gạt gà. Công giả bộ buồn rầu và than phiền cùng gà:
-  Buồn quá bạn ạ, chiều nay tôi phải dự tiệc cùng bạn bè nhưng lại chẳng có bộ áo nào đẹp để đi dự tiệc cả.
- Gà ngắm nghía công rồi nói:
- Bộ áo của bạn cũng đẹp lắm. Chẳng mấy ai có được bộ áo như bạn đâu. Công ạ, bạn đừng buồn nữa.
    Công vẫn thở dài, rồi ngỏ ý:
    - Bộ áo của tôi tuy cũng không tệ, nhưng bì sao được với bộ của bạn. Kìa, bạn nhìn thử mà xem. Dáng bạn oai phong lẫm liệt. Trên đầu thì có cái mào đỏ dựng đứng trông như vương miện của vua. Đôi chân vàng óng trông như đôi hịa vàng. Còn bộ lông của bạn thì quả thật tuyệt vời vô cùng. Óng ánh đủ màu cầu vồng. Trông thật rực rỡ và uy nghi. Đẹp vô cùng. Giá mà bạn cho tôi mượn tạm bộ áo bạn để đi dự tiệc thì quý biết chừng nào.
    Gà vui khi ngjhe công khen ngợi bộ áo của mình nên tỏ vẻ dễ dãi, đồng ý cho công mượn. Công mừng quá vội trao đổi áo với gà ngay lập tức. Trước khi chia tay với gà, công còn hứa chắc chắn rằng sẽ trả lại bộ áo cho gà ngay sớm hôm sau, trước lúc mặt trời mọc. Gà tin lời nên vui vẻ chờ đợi.
    Nhưng than ôi! Gà cứ chờ mãi, chờ mãi. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại mọc mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của công. Gà tiếc bộ áo lộng lẫy của mình vô cùng nên cứ thao thức. Trời vừa hừng sáng, mặt trời sắp sửa mọc thì gà đã vội chòang dậy mà cất cao giọng gọi:
    -Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o…Sáng rồi, công ơi, trả áo cho tôi… Ò…ó…o…o… Ò…ó…o…o..
    Và cũng từ đó đến nay, công mới có bộ lông thật lộng lẫy như ta thường thấy. Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, công lại thích chí giương cánh, xòe bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ ra để khoe. Còn gà trống chỉ còn có bộ lông như hiện tại, và gà vẫn cất cao giọng mỗi buổi sáng đến mong công nghe mà trả lại áo cho gà.

(Cẩm Bích sưu tầm)

Những nghệ sĩ của rừng xanh

Trong rừng, Công luôn được ken là múa dẻo. Họa Mi có giọng ca thánh thót và Thỏ thì chơi đàn rất cừ. Nhưng cả ba bạn chẳng ai chịu tài ai. Ai cũng huênh hoang: “ Chỉ có ta mới là nghệ sĩ của rừng xanh”.
    Công uyển chuyển xòe bộ váy xanh rực rỡ rồi nói:
    - Múa mãi với Thỏ đệm đàn và Họa mi hát thì chán lắm! Từ bây giờ trở đi, tớ sẽ múa một mình!
    Họa Mi nói:
    - Cả rừng xanh này chỉ cần có tiếng hót của Họa Mi chứ Thỏ đàn và Công múa thì có ra gì!
    Thỏ khịt khịt cái mũi nhỏ xíu, nói:
    - Vậy hả? Thế thì các cậu cứ múa và hát một mình đi, tớ sẽ không đệm đàn cho nữa.
    …Ngày hội của rừng xanh đã đến. Bao nhiêu muôn thú từ khắp nơi đổ về ngày hội. Chim gõ kiến lên giới thiệu chương trình văn nghệ. Cả ba nghệ sĩ Thỏ, Công, Họa Mi không chịu biểu diễn chung với nhau. Thỏ bước lên chơi đàn, khán giả phẩy tay lắc đầu:
    - Ôi nghe nhạc thì cũng hay đấy nhưng chẳng có gì để xem thì chán thật!
    Đến lượt Công lên múa không có nhạc đệm thì chẳng ai chịu nổi.
    - Tẻ nhạt quá! – phía dưới có tiến gxì xào.
    Cuối cùng, Họa Mi lên hát một mình. Hươu , Nai, Chồn, Cáo ở phía dưới chê:
    - Chán thật!
    Đằng sau cánh gà sân khấu, bác Voi ôn tồn bảo Công và Thỏ:
    - Hai cháu ra đi! Họa Mi hát, Công múa phụ họa và Thỏ chơi đàn như mọi lần ấy.
Các cháu phải biết đòan kết thì mới có được tiết mục hay. Cứ biểu diễn rời rạc thế này, chắc khán giả bỏ về hết!
    Nghe lời bác Voi, Công và Thỏ bước ra sân khấu. Thỏ tấu nhạc lên rộn rã, Công mềm mại và rực rỡ trong vũ điệu rừng xanh, Họa Mi cất cao giộng ca thánh thót của mình, muông thú say sưa nhảy múa…
    - Hoan hô các nghệ sĩ của rừng xanh!
    Cả Thỏ, Họa Mi và Công đều nghe rất rõ những lời tung hô khen ngợi của khán giả. Hoa và hoa tràn ngập sân khấu. Thỏ nắm tay hai bạn mỉm cười:
    - Chúng mình sẽ không bao giờ cãi nhau nữa nhé!
    Công và Họa Mi gật đầu đồng ý. Hình như chưa bao giờ các nghệ sĩ của rừng xanh lại biểu diễn hay đến thế!

(Theo báo Họa Mi)

Cá Chép con

Cá chép con muốn rủ cua đi chơi nhưng tìm mãi chẳng thấy Cua đâu. Chép con liền đi hỏi ếch xanh. Éch xanh bảo:
    - Cua đi ẩn náu để lột xác rồi!
    Chép con nghĩ bụng: “Quái lạ, tại sao Cua lại phải lột xác nhỉ?” Chép con đi hỏi ốc vặn, ốc vặn cũng chẳng biết gì hơn. Chép lại hỏi:
    - Ốc vặn có phỉa lột xác không?
    Ốc vặn phì cười trả lời:
    - Không, vỏ của tôi lớn dần theo cơ thể nên tôi không cần phải lột xác đậu.
    Chép con liền đi hỏi trai con:
    - Cậu có biết vì sao cua phải lột xác không? Và cậu có phải lột xác không?
    Trai lắc đầu:
    - Vì sao cua phải lột xác thì tớ chịu. Còn tớ, vỏ của tớ tăng từng vòng theo cơ thể lớn phồng lên nên không phải lột xác.
    Về nhà Chép con hỏi mẹ, mẹ cũng không biết vì sao. Chép con lại thắc mắc:
    - Thế họ nhà cá Chép chúng ta có phải lột xác không ạ?
    Cá Chép mẹ nở một nụ cười tươi trên đôi mội đỏ tươi trả lời:
    - Ôi, con của mẹ thật ngốc nghếch! Chúng ta có vảy chứ đâu có mai như cua. Mỗi năm vảy của ta tăng thêm một hàng, cứ đếm số hàng vảytrên mình là biết tuổi của chúng ta con ạ!    
    Mấy hôm sau, Chép con gặp cua liền hỏi:
    - Tại sao bạn phải lột xác vậy?
    Cua trả lời rất tự nhiên:
    - Họ nhà cua chúng tôi phải lột mai thì mới lên được!
Chép con ngắm nhìn cua một lát rồi reo lên:
    - A! Đúng rồi. Nhìn bạn lớn hơn mấy hôm trước rồi đấy!
(Cẩm Bích sưu tầm)

Chủ đề tháng 02: Động vật (P1)

Gà Trống kiêu căng

Gà Trống Non có bộ lông đẹp tuyệt vời. Lông đuôi của nó óng mượt, nhiều màu sắc, trông xa cứ ngỡ đuôi công. Còn tiếng gáy của Gà Trống Non thì vừa dõng dạc, vừa âm vang. Gà Trống Non hãnh diện về bộ lông và tiếng gáy của nó lắm, vì thế nó sinh ra kiêu căng, coi thường Gà Tồ, Mèo Vàng. Suốt ngày nó ưỡn ngực dạo chơi quanh sân, chẳng thèm ngó ngàng đến các bạn. 
Một hôm, Gà Trống Non khoe với Gà Tồ:
- Này, chính tiếng gáy của tôi làm Mặt Trời tỉnh giấc đấy. 
Gà Tồ cãi lại:
- Ồ! Không phải đâu. Bạn đừng có nói khoác.
Gà Trống Non lại chạy đi khoe với Mèo Vàng:
- Này, chính tiếng gáy của tôi làm Mặt Trời tỉnh giấc đấy.
Mèo Vàng cười rung ria mép:
- Meo, meo, meo vì Mặt Trời mọc nên gà mới gáy đấy chứ. Tiếng gáy của bạn làm sao đánh thức được Mặt Trời.
Gà Trống Non chẳng thèm nghe Mèo Vàng nói, nó bỏ ra sân chơi và nghĩ thầm “Được rồi sáng mai sẽ biết”.
Sáng hôm sau, sau khi dõng dạc cất tiếng gáy “Ò ó o o o o”. 
Gà Trống Non để ý ngắm xung quanh. Quả đúng thế, nghe tiếng của nó thiên hạ bắt đầu tỉnh dậy. Chim chích chòe hót véo von trên ngọn tre. Trâu kềnh cọ đôi sừng dài nghêu lộc cộc vào cột chuồng. Mèo Vàng vươn vai và lấy chân rửa mặt. Cả ông Mặt Trời cũng ló đầu ra khỏi tấm rèm mây hung hung đỏ, gương mặt hồng hào và tròn trặn. Gà Trống Non có cảm tưởng như ông Mặt Trời đang mỉm cười với nó. Gà Trống Non hí hửng chạy tới chỗ Gà Tồ, Mèo Vàng, nó hét lên:
- Hãy mở to mắt ra mà xem tiếng gáy của ta đã đánh thức tất cả thiên hạ dậy.
Gà Tồ, Mèo Vàng quay mặt đi: “Chẳng nên phí lời với những kẻ nói khoác”.

Gà Trống Non tức đỏ mặt lên. Nó quay sang gây sự với Gà Tồ. Gà Tồ chẳng bao giờ muốn chọi nhau nhưng lần này nó quyết định cho kẻ hay gây gổ và khoác lác một bài học. Gà Tồ hùng dũng nhảy bổ vào Gà Trống Non, mổ cho nó mấy cú vào cái mỏ khoác lác.
Suốt đêm hôm ấy, Gà Trống Non nằm rên rỉ vì đau. Mãi tới lúc gần sáng nó mới chợp mắt được. Khi tỉnh dậy, nó thấy chuồng gà đã vắng tanh, vắng ngắt từ bao giờ. Ngoài vườn, Gà Tồ, Mèo Vàng đang dạo chơi, phía trên rặng tre, Mặt Trời đang le lói. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường mặc dù không có tiếng gáy của Gà Trống Non.

Quả trứng

 Ngày xưa có một ông cụ và một bà cụ . Họ có một con gà mái hoa mơ
Gà mái hoa mơ đẻ được trứng tròn, chẳng phải trứng thường đâu mà là trứng vàng cơ đấy.
Cụ ông đập trứng, trứng không vỡ. Cụ bà đập trứng, trứng không vỡ. Một con chuột nhắt chạy qua, nó quẫy đuôi vào quả trứng, quả trứng vỡ tan tành. Cụ ông khóc cụ bà cũng  khóc  
Con gà mái hoa mơ nổi lên : Cục ta cục tác . Cục ta cục tác . Ông bà đừng khóc nữa, cháu sẽ đẻ luôn cho ông bà quả trứng khác, không phải là trứng vàng, mà chỉ là 1 qủa trứng bình thường thôi.

Bác Gấu đen

Bác gấu đang đi giữa rừng, thì trời đổ mưa ào ào. Bác ướt hết. Bác gấu di đến nhà cáo. Bác gõ cửa cốc ốc và gọi: Cáo ơi ! Bác ướt hết rồi, cho bác vào nhà với. Cáo không muốn cho bác gấu vào nhà nên không mở cửa. Nó bảo: không được vào đâu.
Bác gấu lại phải ra đi. Trời vẫn đổ mưa ào ào. Bác gấu đến nhà thỏ. Bác gõ cửa và gọi: Thỏ ơi ! Bác ướt hết rồi , cho bác vào với. Thỏ con vội chạy ra mở cửa cho bác gấu. Thỏ con đốt lửa để bác gấu sưởi ấm. Một lúc sau bác gấu đã khô người . Bác gấu nói: Thỏ ngoan quá. Bác cám ơn nhiều.

Chuyện về loài Voi

Tổ tiên của tôi là Voi ma mút khổng lồ sống cách đây rất lâu, giờ không còn nữa. Bây giờ tôi là động vật khổng lồ sống trên cạn.
Chiếc vòi dài trông rất ngộ nghĩnh của tôi là mũi và môi trên biến đổi thành. Cùng đôi ngà tuyệt đẹp là hai răng cửa nằm trên phát triển thành.
Chiếc vòi dài của tôi không phải vô tích sự đâu nhé, nó làm được rất nhiều việc đấy! Bé quan sát tranh và nói xem loài Voi chúng tôi có thể dùng vòi làm những việc gì?
Với bốn chân to như cột đình, loài Voi chúng tôi đi rất khỏe. Chúng tôi có thể mang gỗ đi xuyên qua rừng giúp ích cho con người.
Thức ăn của chúng tôi là các loại lá cây. Chúng tôi thích sống thành đàn với sự chỉ huy của một Bác Voi đầu đàn.
Voi mẹ mỗi lần chỉ đẻ một con. Con voi mới để được mẹ cho bú sữa, đi theo đàn kiếm ăn và được cả đàn yêu quí, chăm sóc.
Loài Voi chúng tôi là loài vật thông minh và hiền lành nên rất dễ huấn luyện. Lâu có dịp đi xem xiếc thú, bé sẽ được tận mắt chứng kiến những tài nghệ của loài voi chúng tôi.

Cuộc phiêu lưu của những chú Gà Nhí

Những tia nắng sớm đánh thức những chú Gà con thức dậy. Len lén chui ra khỏi cánh mẹ còn đang ngủ, các chú chạy ra bờ suối.
- Chào bác Mặt Trời!
Các chú nói to, còn mặt trời thì mỉm cười, lướt nhẹ tia nắng xoa đầu các chú.
Gà cồ đưa các em ra suối rửa mặt và uống nước mát. Trên đường đi chúng thấy một cái chậu cũ, chúng quyết định lấy nó làm thuyền để đi du lịch. Cô út Lông Vàng, cậu Trống Choai, cậu Đuôi Rậm, cô Tơ Trắng, cậu Mào Ớt, cậu Cựa Ngắn, cậu Gà Trụi và anh cả Gà Cồ hò nhau khiên chậu ra suối.
- Nào! Cùng đẩy xuống nước và trèo lên thuyền - Gà Cồ hô.
- Ý rất hay! Thích quá! Đó là điều mà anh em mình mong đợi – Cả đàn gà tán đồng.
Nước suối cuốn luôn cái chậu, xoay một vòng và đưa những chàng thủy thủ dũng cảm nhưng non nớt và ham vui ra khơi xa.
Mặt trời tối sầm lại như muốn trách mắng lũ gà vô tư.
Dòng suối cứ chảy mãi, chảy mãi, nước tung những bọt trắng xóa hai bên cạnh thuyền. Thuyền cứ trôi, trôi mãi. Các thủy thủ tí hon vui mừng hát vang bài ca của họ nhà gà. Bỗng, nước đẩy mạnh và bất ngờ hất tung cái chậu vào tảng đá nhọn. Chậu thủng một lỗ, nước ùa vào.
- Làm sao bây giờ! Chết mất! Mẹ ơi, mẹ ơi… Các chú gà con lo lắng nước mắt giàn giụa.
Nước cứ tràn thêm vào, các chú gà con không biết phải làm thế nào. Các chú kêu cứu nhưng bờ thì vắng vẻ, chẳng có ai cả. Lũ gà con sợ hãi, cuống quýt cả lên. May sao, trên cành cây cao bên bờ suối có một cô Sáo đang ngủ. Nghe thấy tiếng kêu, cô choàng thức dậy, mở mắt nhìn quanh. Nhìn thấy đàn gà sắp chìm, cô bay xuống kêu thất thanh: “Cứu với! cứu với! Gà con sắp chết đuối! Cấo cứu! Cấp cứu".
Nhưng trên bờ chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu, Chậu nước tiếp tục đầy hơn, sắp chìm…
Bất ngờ, một cô Cá Lóc rất to bơi đến:
- Bình tĩnh đã nào các cháu, lần lượt từng cháu một trèo lên lưng cô, cô sẽ đưa các cháu vào bờ.
Lần lượt, bé Lông Vàng, cậu Trống Choai,… theo thứ tự bé trước, lớn sau leo lên lưng cô Cá Lóc và được cô đưa vào bờ an toàn. Cả tám chú gà đều bình yên nhưng cô Cá Lóc thì dường như bị kiệt sức. Trông cô bơi lờ đờ thật đáng thương. Những chú gà lông ướt bết, đầu nặng trĩu, mệt mỏi và vẫn chưa hết khiếp sợ, lẩy bẩy nói lời cám ơn cô Cá Lóc tốt bụng. Bác Mặt trời âu yếm sưởi ấm cho lũ gà nghịch ngợm đang cúi đầu biết lỗi.

Thi Hát

Một buổi sáng cả khu rừng xôn xao trước bảng thông báo…
- Thi hát hả? Tuyệt lắm! Nhưng giải nhất lại về tay Họa Mi thôi!
- Không! Giải năm nay chỉ dành cho loài thú, chim không được thi đâu.
Lũ thú phấn chấn bàn tán râm ran.
Cáo lớn tiếng cười:
- A, ha, ha! Nếu vậy tớ sẽ tham gia và thế nào mà chẳng đoạt giải.
- Đừng có mơ! Còn cả Sói này tham dự đó.
Từ hôm đó, khắp khu rừng vang lên tiếng tập hát.
Cọp thì gầm gà gầm gừ nghe mà phát khiếp. Sói thì hú vang cả khu rừng: Ú, ú, ú… Cáo ta cứ ư…ư… trong họng, làm cho hàng xóm phát sốt. Khiếp nhất là nghe tiếng eng éc của lũ heo. Tiếng ngao ngao của lũ mèo, nghe mà thảm thiết. Tội nhất là lũ bò, cái giọng ồm ồm: ùm bò, ùm bò… làm cả khu rừng như tối đen lại.
Và rồi… ngày thi đã đến.
Họa Mi hớt hải nói:
- Bác cảnh sát Gấu ơi! Phần thưởng mất rồi.
Bác gấu vội vã đi tìm thủ phạm, nhưng tìm mãi mà không thấy. Các vị giám khảo Họa Mi, Sơn Ca, Vàng Anh đều nhất trí cho cuộc thi bắt đầu, phần thưởng sẽ trao sau khi tìm được.
Thí sinh thứ nhất có khuôn mặt tam giác nhọn hoắt, thân hình nở nang,cái cổ thon nhỏ làm cho người hắn cũng gần giống như hình tam giác. Cái đuôi như cái chổi lớn cũng hình tam giác ngoáy qua quoáy lại đầy vẻ tự tin. Hắn tự xưng là Sói Xám. Hắn hát bài: Ú, ú, ú…
Sợ mất giải, ả Cáo tất tả lên. ả cũng có khuôn mặt tam giác, thân hình tam giác và cái đuôi tam giác như chàng Sói Xám. Có điều ả nhỏ nhắn mềm mại hơn. Bộ lông màu vàng cam của ả lộng lẫy hơn. Ả hát bài: Ư, ư, ư…

Thí sinh thứ ba có nước da trắng hồng, thân hình tròn xoe, cái má phúng phính, cái mũi tròn ướt ướt gây chú ý cho ban giám khảo. Đôi tai hình tam giác khiến cho nét mặt anh bớt nặng nề đôi chút. Đó là anh heo mập. Anh hát một bài ca thật trầm bỗng: Ịt éc, ịt éc… Ban giám khảo gật gù thưởng thức, dường như giải nhất sẽ thuộc về anh Heo mập.

Anh Bò mộng cũng quyết thắng. Dáng vẻ chậm rãi, bộ lông mượt màu nâu bóng như nhung, thân hình vạm vỡ tựa như tảng núi hình chữ nhật, khuôn mặt gần giống hình tam giác của anh rất trang nghiêm. Bài ca của anh trầm lắng như chính anh: Ùm bò, ùm bò…
Ban giám khảo xúc động gần như phát khóc lên được.

Với bộ lông vàng óng, điểm những vằn cam tươi, khuôn mặt tròn và đôi tai hình tam giác nhỏ nhắn, có lẽ chị Mèo là thí sinh khả ái nhất. Giọng ca ngọt ngào của chị cất lên như tiếng chuông buổi sớm: Ngao, ngao, ngao, meo, meo, meo…

Bỗng bịch một cái, gói quà từ trên cây rớt xuống. Thủ phạm bị đè dưới gói quà. Ai vậy? Mỏ nhọn hoắt, mặt tam giác, hai lỗ tai tròn, cái đuôi bé choắt, miệng kêu chít, chít, chít… Ái chà! Hóa ra kẻ trộm là tên Chuột nhắt. Vừa nghe tiếng chị Mèo, Chuột nhắt đã ngã ngất đi.

Thế là, ban giám khảo quyết định trao giải nhất cho chị Mèo vì tiếng hát của chị đã làm say lòng người tốt và làm kẻ xấu phải run sợ.
(Truyện Sưu Tầm)

2844101
Truy cập trong tuần:
1668

We have 12 guests and no members online