thay mn hnh iphone 5s

vải địa kỹ thuật

but banner

Chủ đề tháng 02: Động vật

Học trò của cô giáo Chim Khách

Cô giáo Chim Khách rất tay, cô dạy làm tổ rất giỏi. Các loài chim đều quý mến cô giáo Chim Khách.
Chim Chích Chòe và Chim Sẻ được đưa đến nhà cô giáo Chim Khách để học cách làm tổ. Chim Tu Hú mẹ không biết làm tổ, xưa nay vẫn đẻ nhờ vào tổ Chim Sẻ, bây giờ cũng đưa con đến xin học. Các chim mẹ đều dặn con phải chăm chỉ học cho thật giỏi và nghe lời cô giáo.
Khi học trò đến đông đủ, cô giáo Chim Khách hỏi:
- Các con có thích làm tổ không?
Chích Chòe con lễ phép thưa:
- Thưa cô, con rất thích ạ! Con xin hứa sẽ cố gắng học tốt.
Sẻ con rụt cổ đáp khẽ:
- Thưa cô con học thử thôi ạ!
Tu Hú con nói:
- Thưa cô con không thích nhưng mẹ con cứ bắt học.
Cô giáo Chim Khách dạy làm tổ rất tỉ mỉ. Chích Chòe con chăm chú lắng nghe và ghi nhớ từng lời cô dạy.
Sẻ con và tu Hú con chỉ ham chơi, bay nhảy lung tung. Chúng nhìn ngược, ngó xuôi, không chú ý nghe cô giảng. Sau buổi học, cô giáo dặn các học trò về phải tập làm tổ. Sau mười ngày, cô sẽ đến kiểm tra, ai làm tổ tốt, cô sẽ thưởng.
Trên đường về, Tu Hú con vừa gặp mẹ đã nói ngay.
- Mẹ ơi! Làm tổ khó quá, con chẳng học được đâu!
Tu Hú mẹ đang bận việc nen chẳng nói gì.
Chích Chòe con vui mừng khoe với mẹ.
- Cô Chim Khách dạy rất kĩ mẹ ạ! Con sẽ làm cái tổ thật xinh cho mẹ coi!
Đến tối Sẻ con nói với mẹ:
- Làm tổ dễ lắm, con chẳng cần học cũng làm được mẹ ạ!
Hôm sau, Chích Chòe con đi kiếm cành khô, cỏ khô về làm được cái tổ vừa bền vừa xinh ngay trên chạc cây.
Sẻ con ham chơi, gần đến ngày cô giáo kiểm tra nó mới vội vàng đi cắp vài cọng cỏ khô nhét vào ống tre đầu hồi nhà, coi như làm xong tổ.
Tu hú con cũng chỉ chơi đùa, không chịu làm tổ. Tu Hú mẹ mãi làm việc nên cũng chẳng nhắc nhở con.
Ngày cô giáo Chim Khách đến kiểm tra, Tu Hú con ấp úng nói:
- Thưa cô, làm tổ khó quá con chịu thôi!
Cô Chim Khách lắc đầu nói:
- Không khó đâu tại vì con không chịu học thôi!
Cô tỏ vẻ buồn rầu và cất cánh bay đi.
Khi kiểm tra tổ của Sẻ con, cô Chim Khách cũng không vui:
- Sẻ con
Đến tổ của Chích Chòe con, cô Chim Khách vui hẳn lên, cô khen:
Chích Chòe giỏi lắm, tổ của Chích Chòe vừa chắc, vừa đẹp.
Chích Chòe mẹ rất vui và cám ơn cô Chim Khách đã dạy dỗ Chich Chòe con. Cô giáo Chim Khách liền tặng cho Chích Chòe con một quyển sách cò nhiều tranh ảnh đẹp. Chích Chòe con vui lắm. Còn Tu Hú con và Sẻ con rất ân hận. chúng hứa với bố mẹ và cô giáo từ nay trở đi sẽ học hành chăm chỉ.

                                                                          (Nguyễn Tiến Chiêm)

Sự tích tiếng kêu của Mèo

 Mèo con suốt ngày chì biết ăn, ngủ rồi rong chơi. Bố mẹ của Mèo con là những tay săn chuột rất giỏi nên Mèo con nghĩ: “Lúc lớn lên, mình cũng sẽ giống như bố mẹ thôi. Bắt chuột là nghề của dòng họ, mình cần chi phải học”.
Thế nhưng, đến khi bố mẹ mất đi, Mèo con tự mình không vồ bắt một chú chuột nào, Mèo con hối hận nghĩ: “Giá mà ngày còn bé, mình chịu học hành, tập tành bắt chuôt thì giờ này đâu đến nỗi đó meo.”.
Mèo con tha thẩn đi khắp nhà, khắp vườn than thở: “Đói meo...đói meo...”. Đến khi mệt quá, Mèo con chỉ còn kêu: “Meo...meo...” để nhắc nhau phải siêng năng học hành, luyện tập.

                                                                            (Phan Thị Thảo Quyên)

Ngựa đỏ và Lạc đà

Hôm ấy trên thảo nguyên tổ chức hội thi. Ngựa Đỏ và Lạc Đà đều ghi tên tham gia thi chạy hai nghìn mét. Bác trọng tài Dê giơ sung phát lệnh, “Đoành” một tiếng. Ngựa Đỏ và Lạc Đà nhắm về phía trước chạy như bay. Ngựa Đỏ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc nó bỏ xa Lạc Đà. Nó nghỉ: “Lạc Đà, mi đừng hòng giỏi hơn ta, cổ mi tuy dài nhưng làm được gì nào. Hãy xem bốn cẳng kìa, vừa gồ, vừa dẹt, vừa mập ú như bốn chiếc bánh thịt to, còn chân ta vừa nhỏ, gọn, cứng nên phóng nhanh như gió”.
Ngựa Đỏ chiếm giải nhất nên xem Lạc Đà chẳng ra gì. Mấy ngày sau, thấy bên kia sa mạc mắc bệnh truyền nhiễm bác Dê Gấm nhờ Ngựa Đỏ và Lạc Đà đưa thuốc sang đó. Ngựa Đỏ kiêu ngạo nói:
-    Như vậy làm sao được. Chắc là tôi đến đó trước chờ cậu thôi.
Lạc Đà chẳng nói gì, lặng lẽ chuẩn bị uống nước, ăn cỏ rồi chở mấy kiện thuốc lên đuờng. Nó đi trong sa mạc, từng bước vững vàng, mặt trời chiếu rọi những tia nắng nóng như lửa. Ngựa Đỏ mồ hôi dầm dề, vừa khát vừa đói, còn Lạc Đà càng đi càng khỏe. Lạc Đà nói:
-    Tại anh đang đi không thích hợp, mỗi bước mỗi lún, phí sức quá. Anh xem dấu chân ta này.
Ngựa Đỏ đã kiệt sức, Lạc Đà ngoái chiếc cổ dài lại và nói:
-    Đừng lo, vòng qua thêm hai đụn cát nữa là có nước. Anh hãy bước theo dấu chân tôi cho đỡ mệt.
Quả thật, khi bước theo dấu chân Lạc Đà, Ngựa Đỏ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Qua khỏi hai đụn cát, dưới mấy gốc Liễu, xuất hiện một dòng suối nước trong. Ngựa Đỏ vương cổ uống nước ừng ực, rồi khen Lạc Đà:
-    Cậu giỏi thật đấy!.
-    Không, trong sa mạc tôi hơn anh, nhưng trên đồng cỏ thì tôi ko dám sánh với anh đâu - Lạc Đà khiêm tốn nói.
Ngựa Đỏ cảm thấy thật xấu hổ, nó khe khẻ nói:
-    Tôi hiểu rồi.
                                                                                            (Cao Thùy Dương)

Khỉ mũi dài

Khỉ Mũi Dài là một loài khỉ quý hiếm, sống trong rừng rậm, chủ yếu ở vùng Đông Nam Châu Á. Khỉ mũi Dài rất thích đu mình trên những cành cây cao. Nhờ cái đuôi dài có tác dụng như tay lái, Khỉ mũi Dài có thể di chuyển rất nhanh từ cành này sang cành kia. Chúng bơi giỏi, lặn giỏi và có thể vượt qua cả những con suối lớn.
Khỉ Mũi Dài ăn lá cây là chủ yếu, nhưng chúng cũng không chê các loại thân cây, hoa quả, củ...
Hiện nay khi Mũi Dài không còn nhiều trong thiên nhiên. Những con vật đáng yêu này đang rất cần sự bảo vệ và giúp đỡ của mỗi chúng ta đấy cháu.

                                                                                              (Sưu tầm)

Cáo, Thỏ và Gà Trống

Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Thỏ. Cáo có một ngôi nhà bằng băng, còn Thỏ có một ngôi nhà bằng gỗ. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, còn nhà Thỏ vẫn nguyên vẹn. Cáo xin sang nhà Thỏ sưởi nhờ rồi đuổi luôn Thỏ ra ngoài. Thỏ vừa đi vừa khóc. Một lát sau Thỏ gặp bầy Chó.
Bầy Chó hỏi Thỏ:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao mà tôi không khóc được? Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu...
- Thỏ ơi , đừng khóc nữa - Bầy chó an ủi Thỏ - Chúng ta sẽ đuổi được Cáo đi, bầy Chó cùng Thỏ đi về nhà Thỏ. Bầy Chó nói:
- Gâu! Gâu! Gâu! Cáo cút ngay đi!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!
Bầy Chó sợ quá chạy mất.
Thỏ ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con Gấu đi qua, Gấu hỏi:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao mà tôi không khóc được? Tôi có một ngồi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Huuuu
- Thỏ ơi đừng khóc nữa? Gấu nói - Ta sẽ đuổi được Cáo đi!
- Không! Bác Gấu ơi, Bác không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được thì bác đuổi làm sao được?
- Ðuổi được chứ! Gấu nói giọng cương quyết. Gấu và Thỏ về đến nhà Thỏ, Gấu gầm lên :
- Cáo cút ngay!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!
Gấu sợ quá chạy mất.
Thỏ lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con gà trống mào đỏ đi qua, vai vác một cái hái. Gà trống thấy Thỏ khóc, bèn hỏi:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao tôi không khóc được? Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tàn thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu, hu...
- Ta về nhà đi, tôi sẽ đuổi được Cáo.
- Không! Anh không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được, Gấu đuổi mãi không được thì anh đuổi làm sao được!
- Thế mà tôi đuổi được đấy, nào đi!
Gà trống và Thỏ cùng về nhà Thỏ. Gà trống cất tiếng hát:
Cúc cù cu
Ta vác hái trên vai
Ði tìm cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay !
Cáo sợ quá bảo:
- Tôi đang mặc quần áo.
Gà trống lại hát:
Cúc cù cu
Ta vác hái trên vai
Ði tìm cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay!
Cáo nói:
- Cho..cho tôi mặc áo bông đã!
Lần này thì gà quát lên:
Cúc cù cu
Ta vác hái trên vai
Ði tìm cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay!
Cáo từ trong nhà gỗ nhảy vọt ra, chạy biến vào rừng. Từ đó, Thỏ lại được sống trong ngôi nhà của mình. Và Gà trống trở thành bạn thân thiết của Thỏ.

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê mẹ dặn Dê con:
  - Con ở nhà cho ngoan, mẹ đi ra đồng ăn một ít cỏ tươi để có nhiều sữa ngọt cho con bú. Ai gọi cửa cũng đừng mở nhé! Nếu không thì con Sói vào ăn thịt con đấy!
Dê con vâng lời mẹ và hỏi thêm:
  - Thế mẹ về thì làm sao con biết mà mở cửa?
Dê mẹ khen con thông minh và dặn con:
  - Lúc nào mẹ về, mẹ sẽ nói: “con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi”, thế là con mở cửa cho mẹ.
Nhưng con Sói hung ác nấp gần đó đã nghe Dê mẹ dặn Dê con như thế rồi. Dê mẹ vừa đi khuất, con Sói hung ác đã chạy lại gõ cửa: “Cạch, cạch , cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi”, Dê con ở trong nhà, nghe tiếng gõ cửa vội vàng chạy ra. Nghe đúng câu mẹ dặn, nó định mở cửa nhưng nghe tiếng ồm ồm, không giống tiếng mẹ, Dê con liền nghĩ ra một kế và bảo:
   - Mẹ đấy ư? Sao hôm nay tiếng mẹ lại ồm ồm thế?
Con Sói sợ bị lộ nhưng vẫn khôn ngoan trả lời:
  - Mẹ ra đồng bị cảm gió nên khản tiếng đấy.
Dê con vẫn còn ngại:
  - Mọi lần mẹ về vẫn thò chân vào khe cửa cơ mà! Chân mẹ thon thon, con nhìn là biết ngay!
Con Sói lại tìm cách chống chế:
  - Mẹ giẫm phải gai, sưng vù lên, thò vào khe cửa không vừa nữa. Con mở cửa cho mẹ vào! Dê con cúi sát xuống đất nhìn qua khe cửa. Nó thấy cái chân lem luốc, đen sì. Nó bảo chó Sói:
  - Thôi, anh Sói ơi! Chính anh rồi! Anh cút đi kẻo mẹ tôi về húc cho anh vỡ bụng ra đấy! Chân anh đen sì thế kia kìa! Ai còn lạ gì nữa!  Bị lộ, con Sói vội vàng bỏ đi. Nhưng nó vẫn nghĩ cách lừa Dê con. Nó chạy ngay đến một cửa hàng bánh. Chờ lúc người làm bánh đi vắng, nó liền thò chân vào thùng bột, bột dính đến đầu gối. Xong xuôi, nó chạy về gọi Dê con:
  - Cạch cạch cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi!
Dê con vội chạy ra, ngó qua khe cửa, lần này nó thấy rõ ràng 4 chân trắng. Thôi, đích là mẹ đã về! Nhưng cái mũi thính của nó lại ngửi thấy mùi gì hôi hôi chứ không thơm như mùi sữa của mẹ. Dê con ngần ngại, khe khẽ bắt ghế trèo lên nghếch cổ nhìn qua khe tường. Nó thấy hai cái tai lem luốc và nhọn hoắt. Thôi đúng là tai Sói rồi, Dê con gọi chó Sói và bảo:
  - Tai anh đen và nhọn, chẳng giống tai mẹ tôi đâu! Anh Sói hung ác ơi, cút ngay đi kẻo mẹ tôi về, mẹ tôi lại húc cho anh vỡ bụng đấy! Sừng mẹ tôi nhọn lắm.
Con Sói sợ bị lộ, vội vàng bỏ chạy. Nó cố hết sức tìm cách giấu đôi tai lem luốc và nhọn hoắt mà không được. Nó chưa dám trở lại thì Dê mẹ đã về gõ cửa “Cạch, cạch, cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi!”
Dê con nghe đúng tiếng mẹ. Nó cúi nhìn qua khe cửa, đúng là chân mẹ. Nó trèo lên nhìn qua khe tường, đúng là tai mẹ. Nó mở ngay cửa cho mẹ vào và kể chuyện con Sói đến lừa cho mẹ nghe. Dê mẹ ôm con vào lòng và khen con giỏi.
Dê mẹ cho Dê con bú một bữa sữa thơm và ngọt.

Dê con nhanh trí

Xưa có một ông nuôi một con mèo, nghĩ rằng con mèo của mình khôn ngoan, tài giỏi không có ai hơn nữa, mới đặt tên là “Trời”.
Một hôm có người bạn đến chơi. Thấy chủ nhà gọi mèo là “Trời”, người bạn ngạc nhiên hỏi:
- Sao ông lại dám gọi nó là con “Trời”.?
Chủ nhà đáp:
- Con mèo của tôi quý hóa có một, gọi nó là mèo nói không được. Phải gọi nó là “Con Trời” mới xứng đáng, vì không ai hơn được trời.
Người bạn nói:
- Thế mây chẳng che được mặt trời còn gì? Chủ nhà bảo.
- Thế thì tôi gọi nó là...con “Mây”!.
Người bạn lại nói:
- Thế nhưng gió lại đuổi được mây?
Chủ nhà lại bảo:
- Thế thì tôi gọi nó là con “Gió”!.
- Thế nhưng bức tường lại cản được gió?
- Thế thì tôi gọi nó là con “Tường”!.
- Thế nhưng chuột lại khoét được tường?
- Thế thì tôi gọi nó là con “Chuột”.
- Thế nhưng mèo lại bắt được chuột?
Chủ nhà nghĩ một lát rồi bảo:
- Thế thì tôi gọi nó là con “mèo” vậy.
Người bạn vỗ tay cười và nói:
Ôi thế thì “mèo lại hoàn mèo” rồi!.

                              (Theo Truyện ngụ ngôn Việt Nam)

Chủ đề tháng 01: Tết và Mùa xuân

Chiếc áo mùa Xuân

Vào những ngày mùa đông lạnh cóng, tuyết rơi trắng xóa, cả Thỏ mẹ và Thỏ con đều khoác trên mình bộ áo da trắng tinh.
Sang xuân, chú Thỏ con vẫn mặc chiếc áo da trắng. Trong rừng, cô Gà Gô đã thay một bộ áo hoa rất đẹp bởi mùa xuân, cánh đồng đầy ắp hoa đỏ lá xanh, còn vào mùa đông, tuyết phủ trắng thì phải mặc áo trắng, như thế sẽ dễ ẩn nấp hơn!
Đến bên hồ, một anh bạn Nhái Bén vừa mới thức dậy, toàn thân tỏa ánh xanh như cây cỏ. Ngay cả những anh Châu Chấu cũng thay áo mùa xuân mới: Anh thích nhảy trên bãi cỏ thì mặc áo xanh, còn anh thích nhảy trên bãi đất lại mặc áo nâu. Nhìn thấy Thỏ con. Châu Chấu cười giễu:
- Ha ha! Mùa xuân mà vẫn mặc áo da trắng cơ à? Đúng là đồ Thỏ ngốc nghếch!
Thỏ con xấu hổ quá, chạy thẳng một mạch về nhà, nằng nặc đòi mẹ phải thay quần áo cho, Thỏ mẹ cười và nói:
- Con thử soi gương xem nào.
Và thật kỳ lạ khi trong gương, chú thấy mình đã mọc rất nhiều lông màu xám. Thỏ sung sướng reo lên:
- A! thấy rồi, con đã mặc quần áo mùa xuân mẹ ạ!
Mấy ngày sau, hai mẹ con nhà Thỏ đã thay hết lông và mặc bộ quần áo mùa xuân mới.

Đôi bạn tốt

Thím Vịt bận đi chợ xa đem con đến gởi bác gà mái mẹ. Gà mái mẹ gọi con ra chơi với Vịt con.
    Gà con xin phép mẹ dẫn Vịt con ra vườn chơi và tìm giun để ăn. gà con nhanh nhẹn đi trước. Vịt con lạch bạch theo sau. Thấy Vịt con chậm chạp, Gà con tỏ ra không thích lắm. Ra tới vườn, Gà con lấy hai chân bới đất tìm giun. Ngón chân của Vịt có màng không bới đất được. Vịt con cứ lạch bạch khiến đất bị nén xuống. Gà con không tài nào tìm giun được. Gà con tức quá nói với Vịt con :
-Bạn chẳng biết bới gì cả, bạn đi chỗ khác chơi để tôi bới một mình vậy.
    Vịt con thấy Gà con cáo với mình cũng buồn, liền bỏ ra ao tìm tép ăn. Một con Cáo mắt xanh, đuôi dài nấp trong bụi rậm, thấy Gà con đi tìm mồi một mình định nhảy ra vồ. Gà con sợ quá vội ba chân bốn cẳng chạy ra bờ ao. Gà con vừa chạy vừa kêu : “Chiếp, chiếp, chiếp !”.
    Vịt con đang lặn ngụp tìm tép, nghe tiếng bạn gọi vội lướt nhanh vào bờ kịp cõng bạn ra xa. Cáo chạy tới bờ đã thấy Gà và Vịt đang ở gần ao sâu. Chờ mãi không được, Cáo liếm mép và bỏ đi. Nhờ Vịt có đôi chân như mái chèo bơi rất nhanh mà Gà con thoát chết... Lúc này Gà con mới thấy việc mình đuổi Vịt con là không tốt, và xin lỗi bạn. Vịt con không giận mà còn mò tép cho gà con ăn.
    Từ đấy mỗi khi Vịt con đến chơi. Gà con mừng tíu tít đi tìm giun cho Vịt con ăn. Gà con nhanh nhẹn đi trước, Vịt con lạch bạch theo sau. Hai bạn gà và Vịt rất quý mến nhau.

(THU THỦY sưu tầm)

Chủ đề tháng 11: Nghề nghiệp

Người làm vườn và các con trai

Người làm vườn muốn dạy nghề của mình cho các con trai. Khi sắp qua đời, ông gọi các con đến và bảo:
- Thế này các con nhé, khi nào bố chết, các con hãy tìm kĩ vật bố giấu trong vườn trồng nho.
Các con tưởng rằng ở đó có kho báu nên khi bố qua đời, họ đi đào xới rất kĩ đất ở khu vườn trồng nho. Họ đã không tìm thấy kho báu, nhưng đất ở vườn trồng nho được xới trộn rất kĩ. Năm đó nho ra quả to, nhiều và rất ngon. Thế là họ bán được rất nhiều tiền và trở nên giàu có.

Lép Tôn – xTôi (Trong tập Kiến và Chim bồ câu) - Thúy Toàn dịch

Thần Sắt

Xưa có anh nông dân một mình sống ở cái lều ven rừng. Anh không có một tấc sắt nên làm ăn rất vất vả. Anh chặt củi bằng đá, đẽo cây bằng gỗ, đào hố tra bắp bằng đầu que. Khổ sở hết chỗ nói, thế mà nghèo vẫn hoàn nghèo.
Anh khổ quá nên người xấu xí đến nỗi con gái thấy anh không thèm nhìn mặt, trẻ con thấy anh vội chạy đi xa, người già thấy anh chỉ biết ôm mặt khóc.
Còn anh, chỉ biết than thở một mình. Chim muông, thú vật thấy cảnh khổ của anh sợ lây sang mình rồi cũng bỏ đi chỗ khác. Khu rừng đã hoang vắng lại càng hoang vắng thêm. Đến con suối róc rách bên lưng đèo cũng không nói với anh những tiếng an ủi mà cứ lặng lẽ trôi xuôi.

Một hôm anh nằm mơ thấy Bụt hiện lên bảo:
- Ngày mai con ra cửa thấy có ba người cưỡi ba con ngựa vào xin ngủ trọ thì con cứ cho, đừng ngại gì nhà chật.
Quả nhiên, chiều hôm sau, anh thấy một người ruổi ngựa đi qua. Người đó mặc áo trắng tinh, cưỡi con ngựa cũng trắng. ánh bạc tỏa ra lạnh toát. Người đó dừng ngựa trước lều hoạnh họe: - "Nhà ngươi có chỗ cho tao trọ, mau thu xếp cho tao!". Anh ngước nhìn nói: - "Lều rách của tôi không có chỗ xứng đáng nên xin ngài đi nơi khác".

Lúc sau, anh lại thấy một người toàn thân giát vàng chói lọi, cưỡi một con ngựa vàng ì ạch ra dáng bệ vệ đi tới. Hơi nắng làm mây đen kéo đến đằng trước, khí núi lạnh tỏa ra sau nhà, anh sợ quá cũng từ chối không cho vào.
Chiều tối đến lúc trăng gần lên, anh thấy một người toàn thân đen, xấu xí nhưng khỏe mạnh, cưỡi con ngựa cũng đen và to lớn lại đến xin trọ.
Vừng trời bỗng đỏ ửng, gió mát thổi lùa hương thơm của núi rừng tới, chim đậu nóc nhà ríu rít. Suối chảy mạnh chồm lên tảng đá như nói: "Mách anh, mách anh cho người nghỉ trọ".
Anh nông dân tự lòng mình thấy vui bèn ưng ý.
Nhưng lạ quá, sớm hôm sau dậy, anh không thấy người đó và con ngựa đâu cả, mà chỉ thấy ở chỗ ngủ có một cục sắt đen sì.

Anh mới ngẫm nghĩ đoán rằng hai người đến trước có lẽ là thần bạc, thần vàng. Anh nghĩ tiêng tiếc, nhưng con chim sau nhà hót: "Chả tiếc, chả tiếc" và con thú đầu ngõ kêu: "Cục sắt quý, cục sắt quý quý".

Anh liền lấy cục sắt mang ra làm cày, làm cuốc, khai phá ruộng nương. Mùa đến, những thảm lúa vàng óng ánh hiện ra. Trên mâm cơm anh ăn là những hạt gạo ngọc.
Từ đó, nhờ có sắt và làm ăn chăm chỉ, đời sống của anh khá dần lên.
Con gái đi qua nhìn anh vui vẻ, trẻ con thấy anh tíu tít bám xung quanh, người già thấy anh đều mững rỡ. Chim chóc thấy anh ca hót, líu lo, muông thú thấy anh nô đùa trong nắng, và con suối trong rừng kia cũng ngày đêm reo mừng như cuộn thác.

Sự tích quả dưa hấu

Ngày xưa, đất nước ta có núi cao, sông dài, biển rộng, trời đẹp nắng vàng, nhưng đồng ruộng thưa thớt, hoa quả chưa có nhiều thứ thơm ngọt như bây giờ. Thời đó, có một người tên là Mai An Tiêm vốn làm ăn chăm chỉ, lại khéo tay, tháo vát nên được nhà vua yêu mến và nhận làm con nuôi.
Một hôm, trong bữa tiệc thết khách, Mai An Tiêm vui vẻ nói:
- Nem công chả phượng của rừng của biển đều nhờ có tay người cầm cái nỏ, quăng cái lưới, đến cả hạt gạo ủ ra chén rượu này cũng do bàn tay con người làm nên cả.
Một viên quan trong triều vốn ghen ghét An Tiêm bèn về tâu với Vua, Vua đùng đùng nổi giận, nói:
- Đã thế, ta cho nó cứ thử trông cậy vào hai bàn tay xem có sống nổi không?
Thế là một buổi sớm, vua ra lệnh đày cả nhà An Tiêm ra một hòn đảo hoang vu, không một bóng người. An Tiêm phải tìm một hốc đá để ở tạm.
Từ đấy, hàng ngày, An Tiêm đi bắn chim, còn nàng Ba, vợ an Tiêm thì ra bờ biển mò ngao, bắt cá làm thức ăn.
Bỗng một hôm, An Tiêm thấy một con chim xuất hiện trên hoang đảo. Con chim ăn một miếng quả lạ và nhả xuống những hạt nho nhỏ màu đen nhánh. An Tiêm nghĩ thầm: “Quả mà chim ăn được thì chắc hẳn người cũng ăn được”. Chàng bèn nhặt những hạt đó và đem ươm vào một hốc đá rêu ẩm.
Ít ngày sau, hạt đã nảy mầm đâm lá, bò tỏa ra khắp khoảnh đất. Hai vợ chồng An Tiêm sớm chiều chăm bón những cây lạ đó. Chẳng bao lâu, cây nở hoa, hoa kết thành quả.
Đến lúc quả đã to, vỏ có màu xanh thẫm, An Tiêm cắt về rồi bổ ra thì thấy ruột quả màu đỏ tươi, cùi màu trắng và nhiều hạt màu đen nhánh. Cả nhà ăn đều thích vì quả có vị ngọt và thơm mát. An Tiêm gọi đó là quả dưa đỏ.
Từ đấy, An Tiêm tiếp tục trồng thêm dưa. Giống dưa ngày càng sai, quả càng to, vị càng thơm ngọt.
Cứ mỗi mùa hái quả, An Tiêm lại khắc tên mình vào mấy quả dưa rồi thả xuống biển, nhờ song biển đưa vào đất liền.
Một hôm, có một chiếc thuyền ghé đến muốn đổi giống dưa quý để đem về bán trên đất liền. Từ đó, An Tiêm đổi được các thức ăn, đồ dung thường ngày và còn làm được một cái nhà lá xinh xinh.
Một ngày kia, có người dâng vua quả dưa lạ, vua ăn ngon miệng bèn hỏi thăm tung tích mới biết là do An Tiêm trồng ngòai hoang đảo. Vua ngẫm nghĩ thấy mình đã sai, liền cho thuyền ra đón gia đình An Tiêm. Hai vợ chồng An Tiêm mừng rỡ thu lượm hết những quả dưa chín và hạt giống đem về phân phát cho bà con hàng xóm và truyền dạy cách gieo trồng, chăm bón. Đó là nguồn gốc giống dưa hấu mà chúng ta ăn ngày nay.

                                                                            (Theo truyện cổ Việt Nam)

Chủ đề tháng 12: Thực vật

Cây hoa quả

Vụ mùa hoa quả bội thu! Gấu mẹ bước chân đi đến đâu cũng toàn thấy là hoa quả. Những quả dưa hấu xanh biếc; những quả táo hồng tươi; những quả cam vàng óng; những chùm nho tím hồng... thật là đẹp. Gấu mẹ trong lòng vui sướng.
Một hôm, Gấu mẹ và Gấu con đã đến vườn cây từ sáng sớm để hái quả. Hai mẹ con hái hết quả này lại tiếp quả khác. Chất đầy lên xe này rồi lại tiếp lên xe khác. Gấu mẹ và Gấu con cố hết sức đẩy xe “Dô ta nào!” kéo nhanh xe về nhà.
Hoa quả nhiều quá, chất đầy ắp cả nhà. Trong chốc lát,căn nhà trở nên chật chội, Gấu mẹ và Gấu con không còn chỗ ngủ, phải ngủ ở bên ngoài. Màn đêm buông xuống rất nhanh mà trời rất lạnh, hai mẹ con bị rét không sao ngủ được. Gấu con liền nói: “Mẹ ơi, hoa quả thu hoạch về nhaiều, con rất vui, nhưng bây giờ không có chỗ ngủ làmsao đây hả mẹ?”. Gấu mẹ vui vẻ nói: “Mẹ có cách rồi, mẹ có cách rồi, mẹ con mình dùng hoa quả xây một ngôi nhà hoa quả có được không?”
Sáng sớm ngày thứ hai, hai mẹ con gấu đã bận rộn bắt tay xây nhà, lấy những quả dưa hấu làm bức tường; dùng những chùm nho làm mái che; dùng những quả lê, táo làm cửa... Vậy là ngôi nhà hoa quả xinh đẹp đã được xây xong. Hai mẹ con vui mừng dọn đến ngôi nhà hoa quả. Hai mẹ con hằng ngày đều ăn hoa quả. Gấu con mời các bạn cùng đến ăn hoa quả, cùng hát múa, vui lắm!

(Sưu tầm)

Chiếc Ấm sành nở hoa

Có một chiếc Ấm Sành sứt quai bị vứt lăn lóc bên vệ đường. Ấm Sành buồn lắm vì chẳng có ai làm bạn.
Một hôm, trời đang nắng bỗng đổ mưa to, đôi Bướm Vàng vội tìm chỗ trú. Ấm Sành rụt rè gọi:
-Các bạn ơi! Hãy vào trong lòng tôi này!
Đôi Bướm Vàng liền bay vào lòng Ấm Sành. Thật là một chỗ trú tuyệt vời, ấm áp và khô ráo. Mưa tạnh, đôi Bướm Vàng tạm biệt Ấm Sành và bay đi. Còn lại một mình, vừa buồn, vừa tủi thân, Ấm Sành khóc nức nở.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua, nhìn thấy Ấm Sành liền nhặt và đem về nhà. Cô bé đổ đầy đất vào lòng Ấm Sành rồi gieo xuống đó vài hạt giống.
Bỗng một hôm, Ấm Sành hốt hoảng kêu lên:
-Ối! Ối! Cái gì đang cựa quậy trong lòng tôi thế này?
Có tiếng đáp lại:
-Tôi đây! Tôi là hạt giống đang nảy mầm đây!
Thế rồi, ngày qua ngày, chiếc mầm cây lớn dần thành cây. Cây trổ lá xanh non mơn mởn và kết những nụ hoa màu hồng chúm chím. Chẳng bao lâu, nụ hoa xòe cánh thành bông hoa rực rỡ, tỏa hương thơm ngát. Các bạn hoa rủ nhau bay đến để hút mật hoa. Các bạn bướm cũng bay đến, lượn quanh khóm hoa và reo lên:
-Hoa đẹp quá, thơm quá! Cảm ơn bạn ấm Sành nhé!
Từ đó, Ấm Sành không còn buồn vì thiếu bạn nữa.

Kim Tuyến (sưu tầm) 

Hạt đỗ sót

Mùa thu đến, bà đem các hạt đỗ đen gieo trên luống đất sau nhà. Có một hạt đỗ bị sót lại trong đáy lọ. Vì thế, hạt đỗ ấy có tên là Đỗ Sót.
Bị nằm lại một mình, Đỗ Sót kêu lên: “Còn cháu nữa, cháu không ra được!”. Nhưng bà không hiểu tiếng nói của Đỗ, nên không biết trong lọ còn một hạt đỗ sót lại. Trong lọ vừa tối vừa vắng vẻ, Đỗ Sót rất buồn.
Một hôm, các chú kiến bò vào lọ. Đỗ Sót mừng lắm. Đỗ Sót chưa kịp chà thì các chú kiến đã lao xao hỏi:
- Có cô Đỗ Sót ở đây không? Các bạn cô ngoài kia nhờ tôi mang cô ra vườn cùng các cô ấy đấy!
Nghe thấy vậy, Đỗ Sót mừng rỡ kêu lên:
- Tôi đây! Đỗ Sót đây! Thật may mắn quá! Cảm ơn các bạn!
Các chú kiến xúm vào khen Đỗ Sót. Nhưng cả đoàn vừa đi tới đầu nhà thì trờ bỗng đỗ mưa. Mưa to quá khiến các chú kiến không thể đi tiếp được. Các chú liền đặt Đỗ Sót vào kẽ gạch rồi dặn:
- Cô cứ ở lại đây nhé! Khi nào tạnh mưa, chúng tôi lại đưa cô ra với bạn của cô.
Đỗ Sót chia tya với các chú kiến. Mưa mỗi lúc một to. Những lớp đất theo mưa phủ lên mình Đỗ Sót.
Mấy ngày sau, chiêc áo khoác ngoài của cô bắt đầu tách ra, một cái mầm xanh vươn lên, đầu đội chiếc mũ đến là xinh xắn.
Hôm ấy, các chú kiến trở lại. Nhìn thấy Đỗ Sót, các chú reo lên:
- A! Thế là cô đã mọc mầm rồi. Bây giờ, cô có rễ rồi, chúng tôi không khiêng cô đi dược nữa đâu. Cô cứ ở lại đây nhé, thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ đến chơi với cô.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua. Nhìn thấy cây Đỗ, cô reo lên:
- A! Cây đỗ.
Cô bé đem cây Đỗ Sót ra tròng ở luống đỗ sau nhà. Các bạn đỗ thấy Đỗ Sót ra đều vui mừng, tíu tít hỏi han. Từ đó, hằng ngày Đỗ Sót đã được tắm nắng, uống nước cùng các bạn. cô lớn rất nhanh và bắt đầu nhú lên những nụ hoa nhỏ xíu xinh xắn.

Chủ đề tháng 11: Gia đình

Qùa tặng Mẹ

Xưa, có một người đàn bà nghèo sống nghề bằng trồng rau ở ven sông. Một hôm, bà lão nghĩ: “Ước gì ta có được một mụn con cho vui cửa vui nhà”.
Sáng hôm sau, khi ra vườn, bà nhìn thấy một cái bọc, bên trong có một bé gái xinh xắn. Bà chắp tay cảm tạ trời phật rồi bế cô gái vào nhà, lòng mừng vui khôn xiết.
Từ đó, bà nhận cô bé làm con nuôi và thương yêu cô bé hết lòng. Bà nhường thức ăn và quần áo đẹp cho cô bé, còn bà chỉ ăn khoai sắn và mặc quần áo cũ. Nhưng bà rất vui vì có cô con gái xinh đẹp. Dân làng ai cũng trầm trồ khen cô bé. Thấy vậy, cô bé sinh ra kêu căng và lười nhác.
Một buổi sáng, ông mặt trời đã lên cao mà cô bé vẫn ngủ, chú Ong Vàng đến đậu bên cửa sồ khẽ nhắc:
- Cô bé ơi! Nắng sớm lên rồi! Hãy dậy và ra vườn tưới rau giúp mẹ!
Cô bé uể oải vươn vai, gắt gỏng:
- Ong Vàng hãy đi đi! Nếu ta xách nước tưới rau thì bàn tay ngọc ngà của ta sẽ bị chai cứng mất.
Nghe vậy, Ong Vàng liền bay đi. Buổi chiều, Ong Vàng lại bay đến cửa sổ. Thấy cô bé đang ngồi soi gương, chải tóc, Ong Vàng nhắc:
- Cô bé ơi! Mẹ sắp về rồi! Hãy quét nhà, nấu cơm giúp mẹ đi!
- Cô bé đáp:
- Quét nhà, nấu cơm thì bẩn mất cái váy trắng của ta. Khi mẹ ta về, mẹ chỉ nấu một lát là xong.
Nói rồi, cô bé lại ngồi soi gương, chải tóc. Nhưng trời đã tối mà mẹ cô bé vẫn chưa về. Cô é thấy đói bụng. Rồi đêm xuống. Ngồi một mình trong căn nhà vắng lặng, bụng đói cồn cào, cô bé ôm mặt khóc.
Ba ngày trôi qua, bà mẹ vẫn chưa về. Cô bé soi gương thì thấy mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng, nước da nhợt nhạt. Lúc này cô mới hiểu rằng sắc đẹp của cô có được là nhờ sự chăm chút và tình yêu thương của người mẹ già. Cô thương mẹ quá…Đúng lúc ấy, Ong Vàng bay qua và nói:
- Mẹ già yếu dạ mất rồi. Cô bé hãy tự làm việc để kiếm ăn!
Cô bé òa khóc, chạy ra vườn, nhưng Ong Vàng đã bay xa. Cô vừa thương mẹ vừa ân hận nên cứ đứng đó khóc mãi.
Về sau, dân làng không trông thấy cô bé đâu nữa mà chỉ thấy trong khu vườn nhà bà lão mọc lên một bụi cây nhỏ nở những chùm hoa màu trắng xanh. Đêm đêm, những hùm hoa ấy tỏa hương thơm ngọt ngào. Người ta bảo rằng, đó là tấm lòng của đứa con thương mẹ nhưng đã muộn màng và đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Dạ hương – thứ hoa chỉ tỏa hương thơm vào đêm thanh vắng.

(Ngọc Minh sưu tầm)                                                                                                      

Điều kì diệu của bé

Hôm nay là chủ nhật, bé Mai được nghĩ học, mẹ cho bé sang nhà bạn Lan chơi. Nhà bạn Lan ở ngay cạnh nhà Mai, chỉ cách có hàng rào cây dâm bụt mùa này đang nở hoa đỏ rực rỡ. Nhà bạn Lan thích ghê cơ! Có bao nhiêu là đồ chơi đẹp, còn có một chú Cún con rất đáng yêu nữa.
Lúc Mai về, mẹ bạn Lan cho Mai một quả chuối. Quả chuối mới ngon làm sao! Vàng ươm và thơm phức. Mai định ăn nhưng rồi mai chợt nhớ tới bà. Mai chạy ào về nhà. Bà đang ngồi ở dưới hiên. Mai nhanh nhảu “Bà ơi, cháu mời bà ăn chuối”. Bà cười móm mém, vuốt tóc Mai và nói “Bà không ăn đâu, cháu mang ra mời mẹ nhé”. Mẹ đang ngồi sàn gạo ở góc sân, nghe thấy vậy nhìn Mai cười âu yếm và nói “Mẹ ăn rồi, bé Mai mời bố đi”. Bố đi đâu rồi nhỉ? A bố đang sửa xe đạp ở ngoài sân. Bé mai chạy lại mới bố. Bố ôm Mai vào lòng, khẽ nói: “Bé Mai ngoan lắm! Con ăn đi cho chóng lớn nhé”. Mai cầm quả chuối trên tay mà cứ thắc mắc mãi “Sao quả chuối ngon thế này mà cả bà và bố mẹ đều không ăn nhỉ?”. Mãi đến hôm sau Mai mới chột hiểu ra một điều thật kỳ diệu. Đố các bạn, bé Ami đã khám phá ra điều gì?

                                                                     (Ngọc Minh)

Gấu con chia quà

 Cây táo nhà Gấu rất sai quả và ăn thì ngọt lừ.Sáng nào Gấu Con cũng đòi ăn táo, nhưng mẹ hái bao nhiêu Gấu Con cũng chê ít. Một hôm gấu mẹ hỏi:
Thế con muốn mẹ hái cho con bao nhiêu quả táo nào?
- Dạ… Con muốn mẹ hái cho con thật nhiều ạ!
- Thật nhiều là bao nhiêu chứ? Gấu Mẹ hỏi lại
-  Nhiều…là…là…
Mẹ Gấu cười nói:
- Con của mẹ không biết đếm.Từ nay con phải học đếm đến bao nhiêu mẹ sẽ hái cho con chừng ấy quả táo nhé.
Gấu Con vâng lời và tìm đến nhà thầy Hươu để học đếm
Hôm đầu Gấu biết đếm đến “Một”, mẹ Gấu cho Gấu mỗi một quả táo.Thấy ít quá Gấu Con định đòi them nhưng nhớ lời mẹ dặn nên lại thôi và lẳng lặng ôm sách đi học.Hôm sau Gấu biết đếm đến “Hai” nên được mẹ cho hai quả táo.Nhưng, những ngày tiếp theo,cậu ta biết đếm đến “ Năm’, đến “Mười” nên được mẹ cho rất nhiều táo.Gấu Con rất khoái chí và càng chăm học hơn.
Năm mới đã đến. Mẹ Gấu muốn làm một bữa liên hoan, Gấu Con lanh chanh đòi đi chợ mua quà. Mẹ Gấu đưa tiền cho con rồi dặn:
- Con ra chợ mua hoa quả. Nhớ đếm cho đủ người trong nhà kẻo mua thiếu đấy.
Gấu Con “Vâng ạ” rồi đếm đi đếm lại từng người trong gia đình, xong mới xách giỏ đi chợ. Một lát sau, cậu ta khệ nệ bê giỏ về
Gấu Bố bảo.
- Bây giờ, con hãy chia quà cho từng người đi.
Gấu Con chỉ chờ có thế, vội bưng đĩa hoa quả bằng hai tay mời bố, mẹ, mời cả hai em nhỏ. Ơ kìa, thế phần của Gấu Con đâu? Nhìn Gấu Con lúng túng, Gấu Mẹ cũng phì cười, rồi hỏi:
- Con đếm như thế nào mà lại thiếu? Con đã đếm đi đếm lại từng người rồi mà - Gấu Mẹ bảo.
Gấu Con đếm lại: Mẹ là một, bố là hai, em trai là ba, em gái là bốn, đấy, đủ cả mà
Nghe Gấu Con nói cả nhà cười rộ lên. Gấu Bố bảo:
- Con của bố đếm giỏi thật, đến nỗi quên cả mình cơ mà.
- À…ra thế, Gấu Con gãi đầu xấu hổ.
Gấu Bố vui vẻ nói: Chia quà đủ cho mọi người mà chỉ quên phần mình thì con sẽ chẳng mất phần đâu.
Nói rồi, bố mẹ Gấu dồn hết kẹo, hoa quả vào chung một đĩa, mời cả nhà cùng ăn.

                                                                           (Thái Chí Thanh)

Cháu ngoan của Bà

Bà nội bé Lan đã già lắm rồi, tóc bà đã bạc trắng, khi đi, bà phải chống gậy. Lan yêu quý bà lắm, bà cũng rất yêu quý Lan.
Mỗi khi đi học về, Lan thường đọc thơ, kể chuyện ở trường ở lớp cho bà nghe. Bà ôm Lan vào lòng mỉm cười, âu yếm nói: “Cháu của bà ngoan lắm!”.
Mùa đông dã đến rồi, trời lạnh lắm. Chiếc chăn của bà đã cũ, nhà Lan nghèo nên chưa mua được chăn mới cho bà. Mẹ rất lo đêm ngủ bà không đủ ấm. Thấy vậy, bé Lan nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng lo! Con sẽ ngủ với bà để sưởi ấm cho bà.
Từ đó, đêm nào Lan cũng ngủ với bà. Nửa đêm, mẹ không yên tâm, sợ bé lan kéo chăn của bà nên rón rén vào buồng xem sao. Mẹ thấy bé Lan đang ôm bà, ngủ ngon lành, còn bà hình như đang thì thầm: “Ấm quá, cháu của bà ngoan quá”.

                                                                               (Mai Thị Minh Huệ)

Vẽ chân dung mẹ

Mẹ vừa ra ngòai một lát mà Đông đã nhớ mẹ. “ Con đếm từ 1 đến 3 là mẹ phải về đấy nhé! ” Đông giơ bàn tay ra và bắt đầu đếm. Đông đếm mỗi con số kéo dài ra “ Một …. ” và vểnh tai lắng nghe. Ngoài cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng chân mẹ. “ Hai…. ” Đông lại đếm con số hai rõ dài, và vểnh tai lắng nghe. Vẫn chưa có động tĩnh gì. Rồi Đông đếm con số ba dài hơn         “ Ba......... ” và vểnh tai lắng nghe, không có động tĩnh gì. Em bước đến cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng có ai cả. Mẹ chưa về, Đông nhớ mẹ quá! “ Mình sẽ vẽ chân dung mẹ ”. Đông vẽ một vòng tròn rõ to rồi hôn lên vòng tròn đó và khẽ bảo “ Đây là mặt mẹ đấy ”. Đông vẽ tiếp hai vòng tròn nhỏ lên vòng tròn to đó, rồi hôn lên hai cái vòng và khẽ bảo “ Đây là hai mắt của mẹ “.Đông vẽ tiếp đôi môi của mẹ, vừa vẽ xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa “ Cộc, cộc, cộc!”. Mẹ đây, cục cưng của mẹ ”. Đông vừa mở cửa vừ sung sướng reo lên “ Mẹ !“ và ôm chặt lấy mẹ. Em ôm lấy cổ mẹ “ Mẹ, con đếm đến 3 mà mẹ vẫn chưa về. Con hôn lên mắt mẹ thì mẹ về ngay “. Nói xong Đông hôn tiếp lên má mẹ.

                                                                            (Phạm Mai Chi – Sưu tầm)

Một bó hoa tươi thắm

Bà ngoại của Voi Con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Voi Con vào viện thăm bà. Trên đường, Voi Con thấy một bác Dê vác trên vai một bao gạo lạch bạch đi từng buớc một. Voi Con tới gần, nói với bác: “ Bác Dê ơi! để cháu giúp bác”. Voi Con để bác Dê buộc túi gạo vào cái Mũi Dài của mình và rảo buớc đi, đưa bao gạo đến tận nhà bác Dê.
Khi Voi Con đi qua một vườn hoa, nhìn thấy Chó Vàng con định tưới hoa, chó chạy đến bên giếng để múc nước, do sơ suất nên gầu rơi xuống giếng. Chó Con ngẩn ngơ nhìn xuống giếng và chưa nghĩ ra cách gì để lấy gầu lên. Voi Con đi vào vườn hoa và nói với Chó Vàng con rằng: “ Không việc gì, để tớ giúp cậu vớt gầu lên, lại còn múc đầy một gầu nước”.
Chó Vàng con bảo Voi Con “Xin từ từ rồi hãy đi” và chạy đi hái một bó hoa tặng Voi Con và nói rằng : “ Xin cám ơn chị Voi Con, em xin tặng chị bó hoa tươi thắm này”.
Voi Con mang bó hoa tươi đến viện, trông thấy bà ngoại vội kêu lên: “Bà ơi! Bà xem này, cháu mang đến cho bà cái gì đây!”. Voi Con dâng bó hoa lên trước mặt bà nói: “Cháu tặng bà!”. Mắt bà ngoại sáng lên “ Ồ! Hoa  đẹp quá! Hoa đẹp quá!”. Bà tự nhiên thấy hết cả bệnh”.

  (Phạm Mai Chi – Sưu tầm)

2449662
Truy cập trong tuần:
9295

We have 19 guests and no members online